"Tai bay vạ gió... Đúng là tai bay vạ gió mà...".
Càng ngẫm, trong lòng Lạc Lâm lại càng cảm thấy mình oan uổng, rất chi nghẹn khuất. Nàng đây nào đã làm chi nên tội, nhiều lắm cũng chỉ xem trộm có mỗi một lần, có nhất thiết phải đuổi nàng chạy đông chạy tây, xuôi nam ngược bắc?
"Không được! Không thể cứ tiếp tục như vầy được!".
Hít sâu một hơi, Lạc Lâm hạ xuống quyết tâm, đứng lên, bước tới chỗ Thi Quỷ đang ngồi đả toạ.
"Ê!".
"Ê!".
Sau hai lần gọi, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng thành công đánh thức Thi Quỷ. Ngay khi hắn vừa mở mắt ra nhìn, nàng liền nói: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta nói ngươi này. Ngươi và Khổng Lăng kia, các ngươi muốn song tu hay tu luyện gì đó ta mặc kệ các ngươi, nhưng các ngươi làm ơn hãy nhẹ nhàng, êm ái một chút, đừng có mỗi lần ái ân nửa chừng lại bật dậy đánh nhau chí choé được không. Ta đây suýt đã bị hai người các ngươi giết mấy bận rồi a!".
Trái với vẻ vội vàng của Lạc Lâm, thần thái Thi Quỷ lại khá bình thản. Hắn im lặng vài giây, rồi mới đáp bằng giọng tỉnh bơ: "Lạc Lâm, ngươi bây giờ chẳng phải vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao? Toàn thân cũng đâu có mất miếng thịt nào".
"Đây là vì ta nhạy bén, nhanh chân tránh né!".
Lạc Lâm tỏ ra tức giận: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta đây cũng đâu có đắc tội gì với hai người các ngươi. Hà cớ cứ mỗi lần xung đột, hai người các ngươi lại cứ nhất định phải chạy tới chỗ ta đánh nhau?!".
"Chuyện này à...".
Một bộ người vô tội, Thi Quỷ phân trần: "Thật ra ta không hề cố ý lôi kéo tiểu công chúa ngươi vào. Chỉ là... Ngươi thấy đấy, thạch động này nào có rộng rãi gì cho cam, đụng chạm làm sao tránh được".
"Không tránh được? Nếu không thể tránh được thì... thì đừng có song tu nữa!".
"Không thể. Ta còn chưa muốn táng thân tại nơi này".
Thi Quỷ chuyển mình đứng lên, đoạn nói tiếp: "Song tu là điều cần thiết. Dẫu không nguyện ý, ta e tiểu công chúa ngươi sẽ vẫn phải chấp nhận chuyện này. Tuy nhiên... Thực ra ngươi cũng không cần phải quá lo lắng. Ta vẫn luôn để mắt tới sự an toàn của ngươi".
"Để mắt tới ta? Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Này! Ta còn chưa nói xong mà ngươi bỏ đi đâu vậy?!".
Ngó thấy Thi Quỷ chẳng hồi âm, vẫn tiếp tục bước đi, Lạc Lâm bực bội mím môi: "Hừ! Chắc lại đi song tu chứ gì!".
...
Còn lại một mình, Lạc Lâm quay về nơi góc phòng, ngồi lầm bầm:
"Đồ Tiểu Quỷ đáng ghét. Đồ con quỷ ham mê sắc dục...".
"Song tu song tu... Ngày nào cũng song tu... Hứ, pháp môn kiểu gì mà lại bắt buộc phải giao hoan xong rồi tu luyện mới hiệu quả? Càn Khôn Đại Na Di chết tiệt, Hoan Vương chết tiệt, Ái Hậu chết tiệt... Cả đám các ngươi đều là đồ chết tiệt, là thứ trứng ung trứng thối...".
...
"Còn nữ nhân Khổng Lăng kia nữa, tốt xấu gì thì cũng đã tu luyện tới chân nhân cấp, tu vi cao cường như thế vậy mà không biết tự kiềm chế gì hết, lần nào cũng phát ra thanh âm rất ư là lớn... Trong này đâu phải chỉ có hai người các ngươi, phải nghĩ giùm cho người ta nữa chứ...".
...
Vốn đang hăng say trách móc, bỗng chốc, Lạc Lâm dừng lại. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong, hướng thạch thất, răng nghiến nhẹ.
"Đấy, lại bắt đầu rồi đấy... Nếu khổ sở như thế, Khổng Lăng ngươi đừng có hùa với hắn nữa...".
Giống như mọi hôm, lúc này Lạc Lâm lại một lần nữa nghe được những tiếng nỉ non như khóc như than đặc trưng của Khổng Lăng. Cái thứ thanh âm kia, nó rất là có ma lực. Phải, rất chi ma lực. Nàng không muốn nghe, nhưng lại không thể không nghe. Nàng muốn làm ngơ, vậy mà rốt cuộc nó vẫn cứ len lỏi chui vào tai nàng. Đuổi không đi, xua không nổi.
Mới đầu, Lạc Lâm nàng đích thị đã rất tò mò; tuy nhiên sau đó, khi đã tận mắt chứng kiến bộ dạng khổ sở "đáng thương" của Khổng Lăng thì nàng liền sinh ra ác cảm ngay. Cái chuyện ái ân, nàng đây đã thầm quyết phải tránh xa.
Khổ nỗi, nàng tránh đâu có được. Mỗi ngày, bất kể nguyện ý hay không thì nàng vẫn phải nghe những thanh âm đầy ma lực kia. Chúng vang lên. Chúng truyền tải. Chúng khiến nàng vô thức mường tượng, liên tưởng...
Đây là gì?
Tiết độc!
Lạc Lâm nàng bị người ta tiết độc a!
"Grừ ừ... Tiểu Quỷ chết tiệt! Thứ ham mê sắc dục nhà ngươi...".
So với trước, lần này Lạc Lâm nghiến răng càng thêm lợi hại; thần thái cũng là như thế, hung dữ hơn.
"... Kẻ làm chuyện xấu tất gặp báo ứng. Tiểu Quỷ ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì ngươi cũng gặp tai hoạ cho mà xem...".
"A a a a...!!".
Lời trong lòng Lạc Lâm còn chưa kịp nói ra hết thì bất thình lình, một tiếng hét to truyền đến tai nàng. Đúng là tiếng của Thi Quỷ.
"Quái. Mọi khi có la hét cũng là Khổng Lăng, tại sao hôm nay lại biến thành Thi Quỷ rồi? Hơn nữa thanh âm còn lớn như vậy...".
"... A a a a...!!".
Giữa lúc Lạc Lâm vẫn đang âm thầm tự hỏi thì từ nơi thạch thất, tiếng hét của Thi Quỷ lại lần nữa vang lên. So với trước thì lần này nó còn lớn hơn. Cảm xúc hàm chứa... dường như là thống khổ.
Lạc Lâm, nàng cảm nhận được sự đau đớn.
Nhưng... tại sao?
"Không lẽ lời ta lại linh hiển như vậy? Mới trù hắn gặp hoạ thì liền gặp hoạ...".
"... Trước cứ vào xem hắn cái đã".
Quyết liền làm, Lạc Lâm nhanh như cắt bật dậy, hướng thạch thất chạy vào.
Sau những bước chân vội vã, thoáng chốc Lạc Lâm đã tới nơi. Nhìn vào bên trong, khi đã tận mắt trông thấy Thi Quỷ, nàng biết, tai hoạ đích xác là đã đến tìm hắn.
Một thân trần trụi, Thi Quỷ nằm đấy, sát vách tường, không ngừng run rẩy. Mặt mũi nhăn nhó, mình mẩy co ro, từ trong miệng, những tiếng "grừ grừ" phát ra mỗi lúc một dồn dập...
Dạ khẩn trương, Lạc Lâm liếc vội Khổng Lăng đang đứng gần đó, hỏi gấp:
"Khổng Lăng ngươi... ngươi làm cái gì hắn vậy?!".
Làm gì?
Khổng Lăng trố mắt, thần sắc mờ mịt: "Ta có làm gì hắn đâu...".
Lời nàng vừa nói hoàn toàn là thật. Từ đầu đến cuối, Khổng Lăng nàng đích thực chưa từng làm gì cả. Tác động nếu có thì cũng chỉ là cùng Thi Quỷ một chỗ, rồi ái ân, thân mật...
Thế nhưng đây có phải mới lần đầu tiên đâu. Ân ái, nó đã diễn ra nhiều bận rồi kia mà.
Tình trạng đau đớn, khổ sở Thi Quỷ đang gánh chịu bây giờ, nó chắc chắn không thể nào bởi do Khổng Lăng nàng được. Căn nguyên nhất định nằm ở thứ khác.
Tâm máy động, Khổng Lăng hỏi lại Lạc Lâm: "Ngươi nghĩ kỹ xem, trước đây hắn đã bị thế này bao giờ chưa?".
"Không có a!". - Lạc Lâm chẳng mất quá lâu để nghĩ ngợi, đáp ngay.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt nàng chợt loé lên quang mang khác lạ. Có vẻ như nàng đã vừa mới đoán ra điều gì.
Chừng như cũng nhận ra được, Khổng Lăng chủ động truy vấn: "Thế nào? Ngươi đã nhớ lại?".
Lạc Lâm nghe xong, chưa vội đáp ngay mà cúi xuống nhìn Thi Quỷ, quan sát thêm vài giây mới trả lời: "Ta nghĩ... ta nghĩ là hắn đang khát".
"Khát?".
Khổng Lăng càng thêm nghi hoặc: "Ý ngươi là gì?".
"Thì ta mới nói đấy. Tiểu Quỷ sư phụ hắn đang khát, phải cho hắn uống máu tươi!".
Chẳng cần biết cảm nhận của Khổng Lăng ra sao, Lạc Lâm chạy lại nắm tay nàng, giục: "Khổng Lăng nhanh lên! Mau cho hắn uống máu tươi đi!".
"Ngươi đừng chần chừ nữa! Không mau cho hắn uống là sẽ xảy ra chuyện đó!".
"Lạc Lâm, ngươi không phải đang hù doạ ta đấy chứ?".
"Ta doạ ngươi làm cái gì! Không có máu tươi là hắn sẽ thật sự xảy ra chuyện! Ngươi mau cho hắn đi!".
"Tại sao không phải là ngươi?". - Khổng Lăng vặn hỏi, bộ dạng khá là ngờ vực.
Đáp lại nàng, Lạc Lâm cũng chẳng chút yếu thế: "Ngươi nói cái gì vậy? Khổng Lăng ngươi và Tiểu Quỷ hắn là đạo lữ song tu, là phu thê ái ân mặn nồng, giúp hắn không phải ngươi thì còn ai?!".
Nói đoạn, Lạc Lâm giữ chặt lấy cánh tay Khổng Lăng, nhân lúc đối phương đang lưỡng lự mà kéo đi.
Chỉ là... còn chưa tiến thêm được tới bước thứ hai thì từ nơi đối diện, Thi Quỷ bỗng bất ngờ bật dậy, lao thẳng qua bên này.