"Âm Cơ, những lời ta vừa nói, ngươi có lẽ không quá tin tưởng. Hãy tự mình kiểm chứng đi. Mặc dù bên trong ngọc giản, được khắc vào chỉ mới là phần mở đầu của công pháp, thế nhưng khác biệt thiết nghĩ đã dư. Chân giả thế nào, đáp án sẽ rất nhanh có được thôi".
Thi Quỷ phẩy tay, bảo: "Nhận thức bấy nhiêu đã đủ, giờ thì ngươi hãy để ta một mình".
Tuy trong dạ vẫn còn đầy rỗi hồ nghi nhưng Âm Cơ cũng chẳng dám nán thêm truy hỏi, đành tạm đè nén mà cung kính cáo lui: "Chủ nhân, Âm Cơ xin phép".
...
Kinh ngạc qua đi, màn chào hỏi cũng mau chóng khép lại. Chí ít là ở ngoài mặt, chứ bằng như trong lòng... Cả Âm Cơ lẫn Thi Quỷ, ai nấy đều có lòng riêng của mình. Nhất là Thi Quỷ.
Đâu phải tự dưng mà Thi Quỷ lại ban tặng công pháp tiên nhân cho Âm Cơ. Tất cả đều có dụng ý. Không may, với Âm Cơ thì đấy lại là ý xấu.
Cứ nhìn vào thứ Thi Quỷ đã ban tặng liền biết. Pháp môn kia, nó nào phải Linh Lung Đồng Ngọc Công - công pháp có thể trợ giúp Âm Cơ triệt để kiểm soát được độc tố Âm Minh Thực Thiên trong người. Trái lại, tác dụng của nó thậm chí còn có phần tương phản. Cửu Độc Chân Ma Quyết - đấy chính là danh tự của nó.
Cửu Độc Chân Ma, vừa nghe đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì. Thực tế, nó đúng là như vậy. Công pháp này, mặc dù cũng khá phù hợp với thể chất Âm Minh Thực Thiên của Âm Cơ, nhưng là theo một nghĩa khác. Thay vì hỗ trợ nàng hoá giải và kiểm soát như Linh Lung Đồng Ngọc Công thì nó lại "giúp" nàng đề thăng uy lực khủng khiếp của Âm Minh Thực Thiên lên hơn nữa. Lấy độc nuôi độc, đó mới là ý nghĩa thực sự, cũng đồng thời là dụng ý của Thi Quỷ.
Thi Quỷ, hắn đâu cần thêm một nữ nhân. Hắn việc gì phải giúp Âm Cơ thoát khỏi lời nguyền "sống cô độc, chết cô hồn" kia? Cô quả hay không, đấy là chuyện của nàng, can hệ gì tới hắn?
Giải trừ ư? Không. Thi Quỷ hắn muốn độc tố Âm Minh Thực Thiên kia phải ngày càng trở nên mạnh mẽ!
Trong thiên hạ, thứ có cấp bậc chí âm chí hàn đáng sợ nhường ấy, tính ra nào được bao nhiêu?
Thi Quỷ hắn cần nó. Hắn cần thứ độc tố tuyệt hảo ấy. Nên nhớ, hắn chính là người tu luyện Linh Lung Đồng Ngọc Công!
Giải trừ cũng chính là luyện hoá! Âm Minh Thực Thiên, nó sẽ giúp công pháp của hắn tiến xa hơn!
Nói cách khác, một ngày nào đó, hắn... sẽ cắn nuốt Âm Cơ...
...
Mưu tính... Lại là mưu tính...
Giống như Lạc Lâm, giống như Tiểu Kiều, giống như Nghinh Tử, Khổng Lăng..., hết thảy đều là mưu tính. Thi Quỷ, hắn đang lợi dụng tất cả. Vì mục đích báo thù của hắn.
Có thể hắn cũng thật tâm, nhưng... sợ rằng không nhiều. Sau cùng, mọi thứ hẳn chỉ còn dối trá... và thù hận.
Tương lai... chỉ e máu tươi vẫn đổ... nỗi đau vẫn dày...
...
...
Năm tháng đi mau, thấm thoát đã mười lăm năm trôi qua.
Sau ngần ấy thời gian, hôm nay, tu vi của mọi người đã tăng tiến lên nhiều. Trong đó, vượt trội nhất phải kể đến Khổng Lăng và Thi Quỷ. Từ mức Linh châu cảnh, hiện tại lực lượng của bọn họ đã đạt đến cấp bậc cường giả Thiên hà.
Xét ra âu cũng hợp lẽ. Suốt mười lăm năm vừa qua, bọn họ dẫu sao cũng đã tu luyện rất chăm chỉ, thêm nữa lại còn có các loại tài nguyên đặc thù phụ trợ như Hoàn Nhan Đan, Đại Hoàn Nhan Đan, tiến bộ thần tốc vốn dĩ là nên.
Tất nhiên, trừ bỏ "đôi đạo lữ" Khổng Lăng - Thi Quỷ này ra thì những người khác, mức độ tăng tiến cũng rất đáng kể. Ví như Tiểu Vương đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả. Ví như Tiểu Kiều đã đột phá công pháp, đề tăng cấp độ Tiên Linh Chi Hồn lên một bậc. Hay như Âm Cơ, người được Thi Quỷ ban tặng công pháp trước đây...
Trải qua mười lăm năm miệt mài tu luyện, Âm Cơ hôm nay đã gần như thoát thai hoán cốt. Không riêng gì cảnh giới, năng lực bản thân nàng cũng tăng lên cả quãng dài.
Lại nói, so với mười lăm năm trước, giờ đây đối với Âm Cơ, hình tượng Thi Quỷ đã cải biến đi nhiều. Không đơn thuần chỉ là một chút ngưỡng mộ, vài tia rung động quẩn quanh trong tâm trí nữa. Giờ đây, nàng đã gần như thoả hiệp, tiếp nhận Thi Quỷ là chủ nhân của mình.
Tất nhiên mọi thứ chả phải tự dưng mà biến chuyển. Thay đổi như hôm nay, hết thảy đều có căn nguyên thúc đẩy. Cụ thể thì chính là tài năng, là bổn sự của Thi Quỷ.
Trải qua những tháng ngày tu luyện Cửu Độc Chân Ma Quyết, những ngờ vực trong lòng Âm Cơ cũng theo đó mà dần phai nhạt. Công pháp kia, nó quả vô cùng lợi hại, hoàn toàn vượt trội, không, phải nói là ở một tầng thứ khác so với thứ nàng đã tu tập trước đây. Cả đời mình, Âm Cơ chưa từng được thấy hay là nghe qua một loại pháp môn nào kinh khủng như thế cả. Từ trong thâm tâm, Âm Cơ nàng đã bắt đầu tin tưởng, rằng những lời mà Thi Quỷ đã nói với nàng tại thời điểm ban tặng công pháp là thật. Nàng tin, rồi sẽ có một ngày bản thân nhất định bước vào hàng ngũ cự đầu, sánh ngang với các bậc thiên kiêu lưu danh sử sách Đà Lan...
"Nếu quả có ngày đó, ta dẫu chỉ mang phận tì nữ của hắn thì cũng chả đáng ngại...".
Thầm nghĩ, Âm Cơ đưa mắt nhìn lên phía trước, nơi Thi Quỷ đang đứng, im lặng chờ đợi.
Hôm nay, Thi Quỷ đã tu luyện đến tầng thứ năm của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di rồi. Nói cách khác, hắn đã thoả mãn điều kiện để khai mở thạch môn.
...
"Công tử, cẩn thận".
"Tiểu Quỷ sư phụ, nếu có gì bất ổn thì nên lập tức dừng lại...".
...
Đáp lại sự quan tâm của Tiểu Kiều và Lạc Lâm, Thi Quỷ chỉ đơn giản gật nhẹ. Kế đấy, hắn lại chuyển tầm mắt về vị trí cũ, trên thạch môn khép kín.
"Hoan Vương, cho ta đáp án đi".
Nói đoạn, Thi Quỷ bắt đầu điều động lực lượng, chuẩn bị phá giải cấm chế...
...
Thời gian không tính dài, từ hư không vô định, trên tay Thi Quỷ đã có thêm một quả cầu màu đen chứa đựng khí tức kỳ dị. Chợt, mắt hắn mở to; cùng vẻ kiên định lạnh lùng, hắn đem quả cầu màu đen trên tay đánh vào bên trong cấm chế.
Không tiếng nổ, cũng chẳng một thanh âm dữ dội nào vang lên. Động tĩnh có chăng là điệp khúc "ong ong" trầm trọng.
Tiếp đấy... một khe hở xuất hiện. Từ từ mở rộng...
Thạch môn đóng chặt bao năm, hôm nay rốt cuộc cũng đã lần nữa mở ra.
...
"Mở rồi! Cuối cùng cũng mở rồi!".
"Mẫu thân, cửa đá mở rồi!".
...
Liên tiếp là những tiếng reo vui mừng. Của Lạc Lâm, của Tiểu Vương, của Tiểu Kiều... Phần những người khác, tuy không nói nhưng cảm xúc cũng ít nhiều đổi thay trên nét mặt.
"Công tử!". - Nhanh chân chạy đến bên Thi Quỷ, Tiểu Kiều nắm lấy tay hắn, nói - "Chúng ta thành công rồi!".
Trông vẻ kích động ấy của nàng, Thi Quỷ âm thầm lắc đầu. Hắn thực là nhất thời không hiểu. Hắn không hiểu tại sao nàng lại tỏ ra vui sướng như vậy.
Bởi đã thoát khốn ư?
Nên biết là bản thân Tiểu Kiều nàng vốn đang sở hữu một toà truyền tống trận cách giới hết sức ưu việt đấy. Với tình trạng Đà Lan Ấn đã khôi phục như hiện nay, việc thoát khỏi đây mà nói, nó chả còn là vấn đề nữa rồi.
"Không biết đến bao giờ ngươi mới có thể trưởng thành đây...".
Xếp lại chút tâm tư, Thi Quỷ dịu dàng bảo: "Xem ngươi kìa, là nữ nhân rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào".
"Ta...".
"Tiểu Kiều".
Nối gót Tiểu Kiều, Lạc Lâm từ phía sau tiến lại, cười khẽ: "Ngươi nghe thấy chưa, so với ta thì ngươi còn giống trẻ con hơn đấy".
"Lạc Lâm, lúc nãy ngươi cũng giống vậy mà...".
"Vẫn tốt hơn ngươi".
...
"Coi hai người các ngươi kìa, bao năm rồi mãi vẫn như thế. Ta thấy cả hai đều chẳng lớn thêm được bao nhiêu".
Bị người chê trách, Lạc Lâm lẫn Tiểu Kiều, cả hai chẳng ai bảo ai, đồng loạt quay lại nhìn Khổng Lăng - người vừa lên tiếng. Trong khi Tiểu Kiều lặng im cam chịu thì Lạc Lâm ranh mãnh thấp giọng hồi âm: "Dẫu sao người ta cũng là phận đến sau, làm sao bì được với người tới trước, lại ngày ngày được mưa móc thấm nhuần như ai kia...".