Chầm chậm... Chầm chậm... Chầm chậm...
Ngưng.
Sau một đoạn ngắn, Lạc Lâm rốt cuộc đã dừng hẳn, không bò hay trườn gì nữa hết. Căn nhà trúc đã ở sát ngay trước mặt nàng rồi.
Vị trí mà nàng đang nằm đây, đương nhiên nó chẳng phải ở chính diện. Thật ra thì nàng đang nằm bên hông căn nhà, mặt phía tây, cũng là mặt gần với giường ngủ của Thi Quỷ nhất.
Cố giữ cho mình thật bình tĩnh, một cách lặng lẽ, Lạc Lâm đưa tay xuống hông, thò vào chiếc túi nhỏ vắt ngay đấy, nhẹ nhàng móc ra một món đồ vật.
Món đồ vật này, nó có hình tròn, màu đen, lớn gần bằng nấm tay, nhìn qua không lấy gì làm nổi bật. Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là hình thức bề ngoài thôi. Thực chất, đằng sau cái vẻ tầm thường kia, một nguồn lực lượng khủng bố vẫn luôn âm thầm hiện hữu. Và một khi nó bạo phát ra thì...
“Tiểu Quỷ ơi Tiểu Quỷ, lần này bổn công chúa sẽ cho nổ bay luôn căn nhà của ngươi...”. - Nắm viên cầu màu đen trong tay, Lạc Lâm nở nụ cười gian ác, thầm nghĩ.
Thực lực của tên Tiểu Quỷ kia quả đúng rất cao, Lạc Lâm nàng biết là như vậy. Nhưng thế thì sao chứ? Thứ đồ chơi trong tay nàng đây, uy lực của nó cũng rất lớn đấy.
“Không nổ chết ngươi thì cũng nổ tan nhà ngươi!”.
Với ý đồ đã có sẵn, Lạc Lâm chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức bắt đầu đem “vũ khí” cho kích hoạt.
Thần niệm thoáng động, nàng kẹp ngón trở và ngón giữa lại thành chỉ, xuất ra linh lực cùng thần thức rồi nhanh chóng đưa tới sát viên cầu màu đen nọ, âm thầm thi pháp.
Thi pháp xong, trong cái nhếch môi âm hiểm, nàng đem viên cầu nọ đặt xuống đất rồi trườn lui trở về.
Trước khi kích nổ thì nàng phải kéo dãn khoảng cách để đảm bảo an toàn cái đã.
Cùng lúc, tại thời điểm Lạc Lâm âm thầm rút lui thì bên trong căn nhà trúc, vốn đang nằm bất động trên giường, Thi Quỷ bỗng bất ngờ mở mắt.
Tương tự như Lạc Lâm vừa rồi, hắn nhẹ nhếch môi, buông khẽ một câu:
“Ngươi quả thật không phải một đứa trẻ ngoan”.
Tâm pháp Linh Lung Đồng Ngọc Công được vận hành, Thi Quỷ lập tức xuất ra linh lực rồi điều khiển chúng tiến ra bên ngoài đem viên cầu màu đen do Lạc Lâm để lại bao lấy...
Đáng thương cho Lạc Lâm, từ đầu đến cuối đều chẳng hề hay biết chút gì, rằng “vũ khí” của mình đã bị ai kia vô hiệu hóa. Sau khi rút lui trở về tòa kim tháp, nàng thậm chí còn cẩn thận đem kích phát đại trận phòng hộ bên trong tháp để đảm bảo an toàn khi vụ nổ xảy ra nữa. Thật sự rất là chu đáo cẩn thận...
...
“Tốt rồi”.
Ngó thấy đại trận phòng hộ của tòa tháp đã được kích phát xong, Lạc Lâm lúc này mới chuyển mắt nhìn sang căn nhà trúc phía bên kia.
“Tiểu Quỷ, chuẩn bị bay nào”.
Thấp giọng thốt ra, một bộ tiểu nhân đắc chí, nàng bắt đầu động thần niệm.
...
“Hửm?”.
Phát hiện dù mình đã dùng thần niệm kích phát mà bên ngoài vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ nào vang lên như điều vốn phải, chân mày Lạc Lâm nhất thời cau lại.
“Chuyện gì nữa đây?”.
Mang theo nỗi ngờ vực, Lạc Lâm chạy lại cửa tầng tháp, đưa mắt nhìn ra đồng thời thả thần thức hòng kiểm tra.
“Vẫn còn mà”.
Sau khi phát hiện thấy viên cầu màu đen nọ vẫn nằm ngay sát bên hông, mặt tây căn nhà trúc của Thi Quỷ thì nghi hoặc trong lòng Lạc Lâm liền đổi hướng.
“Sao thế nhỉ? Vừa rồi nhớ là ta đã kích phát sẵn rồi, chỉ cần động thần niệm là sẽ triệt để bạo phát mà...”.
“Thử lại lần nữa xem”.
Nghĩ đoạn, Lạc Lâm thúc động thần niệm...
Kết quả...
Như cũ vẫn là im lặng như tờ. Đừng nói bạo nổ, một tiếng “tách” nho nhỏ thậm chí còn chẳng nghe được. Nó vốn là không có để mà nghe a!
“Cái quái...!”.
Sau hai lần liên tiếp kích phát không thành, trong lòng Lạc Lâm đã bắt đầu sinh ra bực bội. Bộ mặt hầm hầm, nàng hừ một tiếng:
“Ngươi không nổ thì ta cũng bắt ngươi phải nổ!”.
Mắt lộ hung quang, Lạc Lâm bắt đầu thúc động linh lực. Nàng đang định trực tiếp đánh lên viên cầu màu đen kia để làm nó nổ tung.
Chỉ có điều... Linh lực trong người nàng vừa mới bắt đầu chuyển động thì gần như lập tức đã phải dừng lại. Sự cố đã xảy ra.
“Ưm...”.
Vốn đang chuẩn bị xuất sử linh lực, Lạc Lâm đột nhiên khựng người lại. Liền sau đó, gương mặt nàng bỗng tái đi, mỗi lúc một trở nên khó coi.
Nàng đang đau. Thật sự là rất đau. Nó bắt nguồn từ chính bên trong thân thể nàng, vị trí cụ thể thì là ngay tại phần bụng dưới. Cơn đau này, tuy chưa rõ là gì nhưng nó đang bành trướng rất nhanh.
“Đau quá...”.
Chẳng chịu đựng thêm được nữa, Lạc Lâm dùng tay ôm bụng, trong tiếng thở gấp, nàng liên tục rên rỉ.
“Đau quá... Đau quá...”.
“Ư ư... Ưm... A a...”.
“... A a... Đau... Đau quá...”.
...
Không nghi ngờ gì nữa, lần này Lạc Lâm thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Cơn đau của nàng, nó quả thực đang dần trở nên trầm trọng. Hãy xem bộ dáng của nàng hiện giờ liền biết, nàng thậm chí đã chẳng thể đứng vững được nữa. Nàng đã vừa hạ người xuống nền, rồi sau đó thì... Nằm co mình tiếp tục rên rỉ.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
Cơn đau mà Lạc Lâm đang phải chịu đựng, nó lẽ nào là do Thi Quỷ động tay động chân?
Có vẻ không giống. Bởi vì lúc này, ngay đến chính Thi Quỷ cũng đã từ căn nhà trúc của mình chạy sang.
...
Thần sắc có phần ngưng trọng, Thi Quỷ tiến sát lại chỗ Lạc Lâm, bảo Nghinh Tử hiện đang ngồi bên cạnh:
“Để ta xem”.
Ngồi phía dưới, Nghinh Tử gật nhẹ rồi xê dịch tránh ra.
Chẳng chút chần chừ, Thi Quỷ lập tức bước tới rồi hạ người xuống, đưa tay đặt lên mình Lạc Lâm, thần thức lẫn linh lực đồng thời tiến vào bên trong tra xét.
Rất nhanh kết quả đã có. Thi Quỷ, hắn đã xác định được căn nguyên mọi chuyện.
Đúng như điều hắn nghĩ, cơn đau mà Lạc Lâm đang gồng mình chịu đựng, nó là do Huyết Ma Kinh, hay chính xác là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công gây ra. Thời điểm bạo phát của nó tới rồi.
“Đã dặn ngươi phải mau chóng tu luyện lại không chịu nghe”.
Trong lòng Thi Quỷ lúc này thật là có vài phần bực bội. Sau cảnh báo lần trước, hắn cứ ngỡ là nàng ít nhiều cũng biết lo sợ mà đem công pháp ra tu luyện, ai dè...
Nàng ta một chút còn chưa có luyện qua!
Hắn vừa mới tra xét rồi. Lực lượng của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công trong người nàng, so với thời điểm hắn giúp nàng hoàn thành bước nhập môn thì chẳng những không mạnh lên mà còn yếu đi khá nhiều. Và đó cũng chính là lý do vì sao tình trạng của nàng lại trở nên như bây giờ.
Cơn đau của nàng, nó là hệ quả của việc công pháp phát tác vì gián đoạn ở bước nhập môn quá lâu...
“Ngươi xử lý được chứ?”. - Trong lúc Thi Quỷ đang âm thầm suy tính thì một dòng chữ hiện lên.
Đọc xong dòng chữ nọ, Thi Quỷ quay sang Nghinh Tử - người vừa viết, gật đầu đáp: “Yên tâm, nàng ấy sẽ ổn”.
“Nghinh Tử, phiền ngươi lui lại một chút. Ta cần thi pháp ngay”.
Gật nhẹ, Nghinh Tử chuyển mình đứng lên, chân bước lùi về phía sau.
Trong khi đó...
Bên này, Thi Quỷ cũng bắt đầu hành động. Tìm đến không gian giới chỉ của Lạc Lâm, hắn dùng thần thức tra xét qua rồi từ trong đó lấy ra một món đồ vật, là chiếc lọ nhỏ mà hôm nọ hắn đã đưa kèm cùng ngọc giản cho nàng.
Lại nói, chiếc lọ nhỏ này, vốn dĩ nó cũng không phải của hắn mà là của Lạc Mai Tiên. Là nàng đã vì muội muội chuẩn bị.
Thứ chứa bên trong lọ, xét ra thì nó cũng chẳng trân quý gì mấy, bất quá là một ít tinh huyết của tu sĩ thôi. Có điều, nếu xét trong trường hợp hiện tại, so với bất kỳ bảo vật trân quý nào khác thì tin tưởng nó thậm chí còn trân quý hơn. Ít nhất với Lạc Lâm thì là vậy. Nàng đang rất rất cần đến nó.
Hơn ai hết, Thi Quỷ là người hiểu rõ điều đó nhất. Bộ dạng đau đớn thống khổ của nàng lúc này đây, trước kia chính bản thân hắn cũng đã từng trải qua rất nhiều lần.
Cái cảm giác ấy, nó đã và vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong tâm trí hắn...
P/s: Nhiệt huyết tàn. Mai ngưng bạo...