"Luc đó tỷ ấy không nói gì hết".
"Tỷ ấy không nói gì thì làm sao muội dám khẳng định là tỷ ấy thích Vương sư đệ?".
"Cao Cường, ngươi để yên cho Hà Linh nói tiếp".
"Hà Linh, muội kể đi".
Nhẹ gật đầu, Hà Linh tiếp tục: "Mặc dù lúc đó Ni Na sư tỷ không có nói gì, nhưng mà muội thấy tỷ ấy đỏ mặt. Đó là lần đầu tiên muội thấy tỷ ấy ngượng ngùng".
...
Trầm mặc một lúc, rốt cuộc Hà Khương là người đầu tiên lên tiếng:
"Cao Cường, Lê Hậu, hai ngươi thấy thế nào?".
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy Ni Na sư tỷ ngượng ngùng". - Đó là câu trả lời của Cao Cường.
"Ta không nghĩ là Ni Na sư tỷ sẽ biết ngượng ngùng". - Còn đây là của Lê Hậu.
Vân vê cằm một chút, Hà Khương quay sang Hoàng Nữ Tú Anh - người luôn im lặng từ nãy giờ, hỏi:
"Tú Anh, còn muội thì sao?".
Im lặng.
"Tú Anh".
Vẫn im lặng.
"Tú Anh sư muội".
"Hả?.
"Tú Anh, muội đang nghĩ gì vậy? Ta gọi hai lần mà chẳng thấy muội phản ứng gì cả".
"Không. Ta không nghĩ gì cả". - Hoàng Nữ Tú Anh đáp, giọng có phần khác lạ. Kế đó, chẳng đợi Hà Khương kịp nói gì thêm thì nàng đã vội đứng dậy.
"Xin lỗi, ta muốn đi dạo một chút".
Nhìn thân ảnh vừa biến mất của nàng, Hà Khương nghi hoặc lẩm bẩm:
"Tú Anh sư muội hình như không được vui lắm".
"Có lẽ tỷ ấy đang có tâm sự gì đó".
...
...
Chiều hôm ấy.
Hiện giờ nhóm người Vương Chi đã rời khỏi chỗ nghỉ ban sáng. Họ đang tiếp tục tiến sâu vào Mê Linh Chi Địa, tìm tới những địa điểm có mật độ yêu thú dày hơn để thí luyện. Đây cũng không phải chủ ý cá nhân của Ni Na, mặc dù nàng là đội trưởng. Quyết định này là quyết định chung của cả nhóm, sau khi đã tiến hành biểu quyết. Với họ, khu vực trăm dặm vòng ngoài đã chẳng còn có tính khiêu chiến nữa, tiếp tục quanh quẩn cũng không giúp ích thêm được bao nhiêu. Đây là một cuộc thí luyện và họ muốn thử thách bản thân mình nhiều hơn.
Lúc này, như thường lệ, Vương Chi vẫn đảm nhận nhiệm vụ đi trước dò đường. Có điều hôm nay hắn không tách ra quá xa, chỉ cách đám người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương khoảng chừng ba mươi thước. Một điểm khác nữa là, hôm nay hắn không đi trước một mình.
Hắn đi cùng ai?
Ni Na. Nàng ta đang sóng vai bên cạnh hắn.
Thật ra thì đây là lần đầu tiên Ni Na đi trước dò đường. Do nàng cao hứng? Lòng tốt trỗi dậy? Thử nghiệm cảm giác mới?... E là chỉ bản thân nàng mới có thể trả lời chính xác được.
Vương Chi ư? Đừng hỏi hắn. Hắn cũng đang rất muốn biết tại sao nàng lại đột nhiên trở chứng như thế đây. Thú thật thì trong lòng hắn đang cảm thấy khá là bất an.
"Rốt cuộc thì Dưa hấu đang âm mưu gì nhỉ?".
"Chẳng lẽ là do đánh không lại ta nên chuyển đổi phương pháp từ quang minh sang hắc ám, trước tiếp cận sau mới bất ngờ hạ thủ?".
"Từ nãy giờ nàng ta nói chuyện với ta rất vui vẻ, lại còn hỏi han đủ thứ... Vẫn thường nghe câu 'Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo', như vậy chắc chắn là nàng ta đang có mưu đồ gì đó với ta...".
Sau một hồi nghiền ngẫm, cuối cùng Vương Chi cũng đi vào đề bằng một câu không đầu chẳng cuối:
"Ni Na, chúng ta là danh môn chính phái, hành xử phải quang minh lỗi lạc, âm người là không tốt đâu".
"Âm người?". - Ni Na nghi hoặc - "Vương Chi, ý ngươi là sao? Ta không hiểu".
Còn giả bộ.
Trầm ngâm một lúc, Vương Chi bỗng nói:
"Ni Na, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Nghe xong nhất định ngươi sẽ hiểu ngay".
"Ừ, ngươi kể đi. Lâu rồi cũng không có ai kể chuyện cho ta nghe".
"Được rồi, ta kể đây".
"Hừm... hừm...".
"Vương Chi, ngươi làm gì vậy?".
"Điều chỉnh âm thanh một chút. Ta bắt đầu kể đây...".
"... Hồi trước, khi mà ta còn chưa trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Đan Phong, tông môn đã giao cho ta một trọng trách rất to lớn".
Ni Na nghe thế thì không khỏi ngạc nhiên: "Vương Chi, còn chưa trở thành đệ tử ngoại môn mà tông môn đã giao trọng trách cho ngươi, ngươi không gạt ta đó chứ?".
"Ta thèm gạt ngươi".
"Vậy... vậy nói nghe xem trọng trách đó như thế nào".
"Ừm...". Vương Chi thoáng hồi tưởng, ra vẻ trang trọng nói: "Trọng trách của ta đó là đảm bảo công tác ngoại giao và nội giao của tông môn được diễn ra an toàn và nhanh chóng".
Đang đi, Ni Na lập tức dừng bước. Nhìn kỹ Vương Chi một vòng từ đầu tới chân, nàng nghiêm túc hỏi:
"Vương Chi, ngươi có bệnh không?".
"Bệnh gì?". - Vương Chi ngờ vực hỏi lại.
"Bệnh ảo tưởng".
Ảo tưởng?
"Hừ, ngươi không tin thì thôi".
"Ngươi giận à?".
...
"Vương Chi, không phải ta không muốn tin mà chuyện này quả thật... Được rồi, trước hết ngươi cứ kể chi tiết đi, nếu mọi chuyện thật sự đúng như những gì ngươi nói thì ta sẽ lập tức cúi đầu nhận lỗi với ngươi".
"Ni Na, cái này là do chính miệng ngươi nói ra đó nhé".
"Biết rồi, mau kể cái công tác ngoại giao và nội giao kia đi".
"Ừm, công việc hằng ngày của ta là thế này...".
...
Lát sau.
"Ha ha ha... Ha ha... Ta... ta... Ha ha...".
Trông bộ dáng cười nghiêng cười ngã của Ni Na, Vương Chi bực mình hỏi:
"Ni Na, ngươi có bệnh à?".
Những tưởng Ni Na nghe xong sẽ nổi đóa như lúc trước, thế nhưng không, lần này nàng chẳng những không tức giận mà còn vừa cười vừa bảo:
"Vương Chi... đúng là... đúng là có bệnh, nhưng không phải ta mà là ngươi".
"Ta thì bệnh gì?".
"Ngươi bảo công việc chăm sóc và chuyển giao yêu thú là trọng trách nội giao và ngoại giao gì đó, cái này không phải hoang tưởng thì là gì?".
"Ngươi mới hoang tưởng". - Vương Chi xem thường - "Ngươi nghĩ đi, mỗi khi các đệ tử, chấp sự cần yêu thú thì có phải là do ta đem giao không? Cái này không phải nội giao thì là gì?".
Dường như bị bất ngờ trước lời giải đáp của Vương Chi, hai mắt Ni Na mở to lên, môi mấp máy chẳng nói thành lời. Phải qua một lúc nàng mới lên tiếng: "Thế còn... thế còn ngoại giao là thế nào?".
"Đơn giản như vậy mà cũng hỏi". Vương Chi lắc đầu, tốt bụng giải thích tiếp: "Ngoại giao thì tức là ta sẽ đem yêu thú giao ra bên ngoài khi có lệnh của tông môn".
Ni Na im lặng. Triệt để im lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một giây... Hai giây... Ba giây... Mãi cho tới giây thứ bảy...
"Ha ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha...!".
"Ha ha ha! Ta... ta chết mất!...".
"Ha ha ha...".
...
"Ni Na, ngươi cười cái gì? Có gì đáng buồn cười chứ?".
"Ta... ta không cười... Không cười... Ha ha ha...".
"Đồ thần kinh!".
...
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Ni Na cũng chịu ngưng tiếng cười của mình lại. Đưa tay vén mấy sợi tóc mất trật tự, nàng mở miệng:
"Hừm hừm... Vương Chi, ngươi kể tiếp đi".
"Kể cái gì?". - Vương Chi hỏi lại bằng giọng khó chịu.
Cố tình lờ đi thái độ của hắn, Ni Na nói tiếp:
"Thì chuyện ngươi bảo âm người đấy".
"Ta quên rồi".
"Vương Chi, kể đi. Ngươi là đại nam nhân mà, hờn giận cái gì không biết...".
"Vương Chi...".
...
Nếu lúc này có một thành viên nào đó trong tổ chức của gia đình Ni Na ở đây, khi chứng kiến bộ dạng của nàng hiện giờ thì chắc chắn hắn sẽ khăng khăng rằng mình đang bị ảo giác. Hắn tuyệt đối sẽ không tin cô gái đang vừa kéo áo vừa mở miệng nài nỉ người khác kia là Ni Na.
Đừng đùa!
Nhện Đen Ni Na - bông hoa kịch độc của thế giới ngầm - mà lại có thể như thế kia ư?
Giả mạo! Kẻ kia chắc chắn là giả mạo!
Mọi chuyện sẽ xảy ra như thế đấy. Ai mà tin được một sát thủ hung ác như Nhện Đen lại có bộ dạng nũng nịu của thiếu nữ vậy chứ.