...
“Tỷ, tóc muội đổi màu rồi, giờ phải làm sao đây?”.
“Cái này hả?”.
Nhìn lọn tóc màu xanh lục thẳng mướt mượt mà trong tay mình, Lạc Mai Tiên bảo: “Chỉ là màu sắc thay đổi thôi, không sao đâu”.
“Nhưng mà...”.
Lạc Lâm hơi chần chừ, nhưng rồi cũng nói ra: “Nhưng mà như vậy sẽ không giống tộc nhân Lạc tộc”.
Nghe tới đây, nét mặt Lạc Mai Tiên chợt trở nên khác lạ. Nàng nói, giọng trầm đi hẳn:
“Lạc Lâm, muội không cần phải nghĩ nhiều như thế. Một vài đặc điểm sẽ chẳng đại diện cho điều gì cả. Huống hồ... Có giống Lạc tộc hay không lại có bao nhiêu trọng yếu?”.
Đặt tay lên má muội muội, thần sắc nàng dịu lại:
“Lạc Lâm, đừng quan trọng, cũng đừng quá để tâm. Ở đây, muội hãy sống theo cách mà muội muốn. Hãy vui vẻ mà sống, có biết không?”.
“Tỷ, muội biết rồi”. - Cái hiểu cái không, Lạc Lâm nhẹ gật đầu.
Rồi như chợt nhớ tới chuyện gì, nàng trở mình ngồi dậy, nhanh miệng hỏi:
“Phải rồi tỷ, cái tên Tiểu Quỷ kia, tỷ đã nhốt hắn ở đâu?”.
“Ý muội là Thi Quỷ?”.
“Đúng, chính là tên Tiểu Quỷ đó”. - Gật mạnh, Lạc Lâm xác nhận.
Tối qua nàng đã nghe hết đầu đuôi rồi. Và sau khi nghe xong, một kết luận hiển nhiên đã được nàng đưa ra, đó là tất cả mọi chuyện xảy đến với nàng, hết thảy đều là do tên Tiểu Quỷ kia gây ra cả. Mặc dù tỷ tỷ nàng nói về sau chính hắn đã đem nàng cứu lại, hơn nữa còn hoàn toàn kiểm soát luôn Tiên Linh Chi Huyết gì đấy trong người nàng, giúp nàng từ nay không phải làm việc gì cũng cần chú ý cẩn thận như trước nữa, thế nhưng là, trong lòng nàng đây vẫn rất là hậm hực a. Cứ mỗi lần nghĩ đến hắn, nghĩ đến cảnh tượng mình bị cắn kia, nghĩ đến việc tỷ tỷ vì nàng mà phải lặn lội đến đế đô để rồi...
Tuy rằng tỷ tỷ chỉ kể qua loa đại khái nhưng dựa vào mối quan hệ giữa tỷ muội nàng với hoàng gia, với Thiên Lạc Thiên rồi trình tự thời gian trước và sau khi đến đế đô, nàng ít nhiều cũng lờ mờ đoán ra được một hai. Nhất định khoảng thời gian tại đế đô kia, tỷ tỷ nàng đã chẳng dễ dàng gì...
Tại sao những điều đó lại xảy ra chứ? Còn không phải do tên Tiểu Quỷ kia. Nàng cảm thấy rất rất là ghét hắn.
Nỗi lòng kia, tâm tình ấy của Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên đương nhiên cũng hiểu được đôi ba phần. Chí ít thì nàng cũng biết rõ muội muội nàng rất có thành kiến với Thi Quỷ.
Tâm tư xoay chuyển, nàng hỏi thẳng Lạc Lâm:
“Lạc Lâm, sao bỗng dưng muội lại muốn biết nơi giam giữ hắn? Không phải là muội định làm gì mờ ám đấy chứ?”.
“Tỷ”. - Biết khó lòng giấu được, Lạc Lâm thành thật thú nhận - “Muội muốn cho tên Tiểu Quỷ kia nếm mùi đau khổ. Muội muốn hành hạ hắn, tra tấn hắn!”.
“Chuyện này...”.
Thần tình lộ vẻ khó xử, Lạc Mai Tiên khuyên giải muội muội: “Lạc Lâm, như tỷ có nói qua, Tiên Linh Chi Huyết trong người muội dù đã được kiểm soát hoàn toàn nhưng vẫn chưa hết họa ngầm, cần có Thi Quỷ ở bên để khống chế. Tỷ nghĩ tạm thời chúng ta hãy tạm tha cho hắn. Dù sao thì trước đó hắn đã bị tỷ cho người tra tấn rất nhiều, cắt tay móc mắt gì kia cũng có làm qua, xem như là đã giúp muội báo thù rồi...”.
Nghe tỷ tỷ mình khuyên giải một thôi một hồi, nỗi hậm hực trong lòng Lạc Lâm rốt cuộc cũng dần lắng xuống. Dẫu vậy, ngoài miệng nàng vẫn không nhịn được buông ra một câu:
“Sớm muộn gì muội cũng tự tay dày vò hắn”.
“Muội... Thật là...”.
Biết mình có khuyên bảo thêm nữa cũng khó làm tiêu tan ý định “báo thù” kia của muội muội, Lạc Mai Tiên đành tạm cho qua. Dẫu sao chỉ cần không ảnh hưởng gì đến khả năng khống chế Tiên Linh Chi Huyết, không ảnh hưởng đến căn cơ cùng thần hồn của Thi Quỷ thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Nói cách khác, nếu sự báo thù kia của Lạc Lâm chỉ dừng lại ở mức độ “nhẹ nhàng” thì nàng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí cần thiết mà nói... Vậy thì nàng sẽ âm thầm trợ giúp một tay.
...
...
Trong khi tỷ muội Lạc Mai Tiên đang chuyện trò trên chiếc giường lớn, bên trong căn nhà ngự giữa Lạc Hoa Viên thì tại một nơi khác, Thi Quỷ - đối tượng vừa được các nàng đề cập, hắn cũng đang cùng người trò chuyện.
Chẳng biết từ khi nào hắn đã rời khỏi góc nhỏ dành riêng cho mình, kể cả quyển sách trước đó cũng là như vậy. Thiên Âm Ký Lục, nó sớm đã được hắn buông xuống rồi.
Hiện tại, hắn cũng như Nghinh Tử, đều là đang ở cạnh cửa sổ. Khác chăng là kẻ đứng người ngồi mà thôi.
Lại nói, tình cảnh của hắn và nàng bây giờ, cái cách mà họ “trò chuyện”, xét ra thì cũng khác người thường lắm.
Không hề có một tiếng nói nào được cất lên cả. Nghinh Tử thì cũng thôi, thời gian này nàng vẫn luôn im lặng, nhưng còn Thi Quỷ, mấy ngày nay ít nhiều cũng là có nói, thế mà lúc này...
Hệt như Nghinh Tử, hắn chỉ dùng linh lực để viết ra.
Cứ thế, ngươi viết một dòng, ta viết lại một câu, Nghinh Tử và Thi Quỷ, hai người bọn họ đã trò chuyện theo cách đó...
...
Thế rồi không biết qua bao nhiêu lần lấy linh lực làm mực, dùng tay làm bút, Thi Quỷ đột nhiên tiến sát lại bên người Nghinh Tử. Cho nàng một cái nhìn thân thiện, hắn khẽ hỏi:
“Nghinh Tử, ta có thể gọi ngươi như thế không?”.
Chờ đợi một lúc mà vẫn chưa thấy hồi âm, Thi Quỷ cho rằng đối phương không thích, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác hụt hẫng.
Có điều rất nhanh thì nó đã tan biến. Hắn cười nhẹ, nói tiếp:
“Nếu ngươi không thích thì thôi vậy”.
Nói xong, Thi Quỷ xoay người, ý định muốn đi ra bên ngoài.
Chỉ là, còn chưa đi được bao nhiêu bước thì hắn đã sớm phải dừng lại. Trước mặt hắn, một dòng chữ đã vừa hiện ra.
“Có thể”.
Nhìn dòng chữ nọ, Thi Quỷ mỉm cười, tiếp tục bước ra bên ngoài.
“Vậy sau này ngươi cũng trực tiếp gọi ta là Thi Quỷ đi”.
...
Lát sau.
“Bì bõm... Bì bõm...”.
“... Bì bõm...”.
Dưới hồ nước, tương tự như hôm qua, lúc này Thi Quỷ lại lần nữa ngụp lặn bên trong. Khác là lần này, hắn không phải bị người đánh xuống mà là tự mình nhảy xuống.
Dĩ nhiên đấy không phải hành động tự phát và vô nghĩa. Nó có chủ đích cả.
Thi Quỷ, hắn có lý do của mình.
...
Sau một hồi trầm mình dưới hồ, Thi Quỷ hiện đã đạp nước bay lên. Nhưng là, hắn đã không lên một mình mà còn mang theo một kẻ khác nữa. Kẻ này không có chân, chỉ có vây, da thì đầy vảy, phía sau lại là đính thêm một cái đuôi óng ánh bàng bạc, hình dáng trông thật chẳng giống người.
Mà thực sự thì... Kẻ này đâu phải người. Bất quá là một “mỹ nhân ngư” mà thôi.
Đem vị mỹ nhân ngư mình vừa bắt được để sang một bên, Thi Quỷ thoáng điều động linh lực để hong khô quần áo.
Trong lúc đó, từ bên trong nhà, thân ảnh Nghinh Tử chậm rãi bước ra.
Dừng chân bên cạnh vị mỹ nhân ngư đang giãy nãy kia, Nghinh Tử dùng đôi mắt vô hồn của mình, hết ngó Thi Quỷ lại liếc xuống mỹ nhân ngư, trên mặt dường như vừa mới thoáng qua một tia nghi hoặc.
“Nghinh Tử, ngươi ăn cá chứ?”.
Hỏi xong, cũng không đợi Nghinh Tử hồi âm thì Thi Quỷ đã bước tới đem mỹ nhân ngư dưới đất cầm lên, mang ra cạnh mép hồ rồi bắt đầu làm sạch.
...
Vài phút sau, ngay trên thềm nhà, một ngọn lửa đã được thắp lên. Không quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ, vừa đủ để đem mỹ nhân ngư vây lấy.
Là vậy đấy. Mục đích của Thi Quỷ chỉ đơn giản là tự mình nướng cá thế thôi. Một việc làm giản dị mà đã lâu lắm rồi hắn chưa làm lại...
...
“Nghinh Tử”. - Thi Quỷ nói trong khi tay vẫn đang nắm cành cây quay cá - “Ngươi đã bao giờ tự mình nướng cá chưa?”.
Ngồi bên cạnh, Nghinh Tử đưa tay lên, viết xuống:
“Chưa”.
“Vậy là ta đã đoán đúng”.
Dừng một chút, Thi Quỷ nói tiếp: “Ngươi yên tâm, trước đây ta vẫn thường tự mình nướng cá, lát nữa thịt mỹ nhân ngư này sẽ không làm ngươi thất vọng đâu”.
“Ừ”. - Thêm một chữ nữa được viết ra.
Ngay sau đó, khi Thi Quỷ còn chưa kịp lên tiếng thì một dòng chữ khác đã lại hiện lên. Và lần này là một câu hỏi:
“Ngươi biết đây là cá gì không?”.
“Bạch Ngọc Mỹ Nhân Ngư”. - Chẳng cần suy nghĩ, Thi Quỷ đáp ngay - “Ta đọc được trong Thiên Âm Ký Lục lúc sáng nay”.
“Vậy ngươi biết trong hồ có bao nhiêu Bạch Ngọc Mỹ Nhân ngư không?”. - Tiếp tục là một câu hỏi được viết ra bởi ngón tay thon của Nghinh Tử.
“Cái này thì ta không rõ. Lúc nãy ta cũng không dùng thần thức quan sát”.
“Chỉ một”.
“Chỉ một?”. - Nhìn hai chữ vừa mới viết xong trước mặt, Thi Quỷ lặp lại, thần sắc nhất thời hơi đổi.
Và nó càng thay đổi nhiều hơn khi mà một dòng chữ khác lại hiện ra:
“Là ta nuôi. Đã gần mười năm rồi”.