Sau khi gào lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, từ miệng Trư yêu kia, một thanh âm khàn đục phát ra:
“Nhân loại, dựa vào lớp linh khí hộ thể mỏng manh trên người thì cùng lắm ngươi cũng chỉ mới bước vào Linh châu cảnh mà thôi. Ngươi tưởng dùng một ít thủ đoạn là có thể dọa được ta sao?“.
Lăng Tố nghe nó nói xong, không phản bác cũng không xác nhận, chỉ bảo:
“Trư yêu, ngươi nên buông tay chịu trói đi“.
Đáp lại nàng là tiếng quát giận dữ của Trư yêu: “Để ta giết ngươi rồi hẳn tính đi!“.
Lời còn chưa dứt, cả người Trư yêu đã phóng thẳng về phía Lăng Tố bằng một tốc độ kinh người, so với thời điểm giao đấu với đám người Vương Chi, Hoàng Nữ Tú Anh thì phải nhanh hơn gấp ba, bốn lần. Rõ ràng là trước đó nó đã không sử dụng toàn lực, hoặc có thể nói trước đó nó chỉ đang đùa giỡn với đám người Vương Chi mà thôi. Bây giờ, khi gặp phải đối thủ lợi hại là Lăng Tố thì nó mới chính thức dốc hết toàn lực ra chiến đấu.
Khí thế của Trư yêu hiện tại phải nói là cực kỳ hung hãng và đáng sợ. Thậm chí, mặc dù đã di chuyển ra xa nhưng mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh vẫn bị nó làm cho choáng ngợp.
Thế còn Lăng Tố thì sao?
Nàng chẳng sao cả. Một tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng như nàng há có thể bị khí thế của một yêu thú Linh châu cảnh sơ kỳ ảnh hưởng? So với nàng, Trư yêu kia bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Và thật không may cho “đứa trẻ” kia khi mà nó đã ra tay đánh bị thương đệ tử và hậu bối của nàng, hơn nữa lại còn muốn lấy mạng họ. Nó đã chọn nhầm mục tiêu và nó phải trả giá cho sai lầm của mình.
Ánh mắt từ mềm yếu bỗng chuyển sang kiên quyết, Lăng Tố động. Nàng đưa tay phải lên, phẩy nhẹ một đường vòng cung về phía trước. Mặc dù động tác của nàng cực kỳ đơn giản đến mức gần như là tùy tiện, thế nhưng kỳ lạ thay, chính cái đơn giản ấy lại khiến cho Trư yêu kinh hãi. Bản năng sinh tồn vừa mách bảo rằng nó đang đối đầu với một kẻ địch có tu vi cực kỳ đáng sợ!
Ngay lập tức, Trư yêu đột ngột dừng thế công lại, vội vã quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc, tất cả đã muộn. Một tầng xung kích với áp lực khủng khiếp đã đánh lên người nó.
“Rầm... m...!“.
“Sột soạt...“.
Từ trong đống cây đổ nát, Trư yêu gắng gượng đứng lên, chỉ là còn chưa nâng thân thể lên được một nửa thì đã quỵ xuống lại. Nó chẳng còn đủ sức để làm cái việc đơn giản ấy nữa. Đôi mắt đen ngòm chứa đầy sự bất cam, nó nhìn Lăng Tố, cố mở miệng:
“N... Ng... Ngươi... Ngươi không... phải...“.
Thốt ra được bấy nhiêu thì Trư yêu liền gục xuống. Nó đã không bao giờ còn có thể nói thêm được nữa.
“Sư phụ“.