Trong lúc Cao Xán quan sát Nghinh Tử thì bên này nàng cũng đang nhìn chằm hắn. Chỉ có điều ánh mắt lại khá hờ hững.
Nàng vẫn cứ như thế, lạnh lẽo và vô hồn. Như một pho tượng, như một người đã chết.
...
“Nghinh Tử, đại công chúa đâu?”.
Liếc qua Thác Bất Thế – người vừa hỏi, Nghinh Tử đáp, vẫn cái giọng trầm đục khó nghe: “Đế đô”.
Vẫn còn ở đế đô?
Trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, Thác Bất Thế đang định hỏi tiếp thì bên kia, Nghinh Tử đã bắt đầu biến đổi.
Đúng vậy, là biến đổi, theo đúng nghĩa đen. Trên đầu nàng, một đôi sừng cong cong đang nhô lên trong khi sau lưng thì một đôi cánh màu bạc lại đang mọc dài ra...
Rất nhanh, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, quá trình biến đổi của nàng đã hoàn tất.
Tuyệt đẹp, đấy là hai từ thích hợp nhất dành cho Nghinh Tử lúc này. Không như đại đa số chủng tộc đại ác ma khi biến về chân diện thì tướng mạo sẽ trở nên khó coi (hoặc ít hoặc nhiều), Nghinh Tử lại hoàn toàn trái ngược. Nếu trong hình dáng bình thường, nàng là một đại mỹ nhân gần sánh bằng với đại công chúa Lạc Mai Tiên thì sau khi biến đổi, xét trên tổng thể, nàng còn nhỉnh hơn cả Lạc Mai Tiên một chút. Đôi sừng cong cong trên đầu và đôi cánh màu bạc sau lưng, chúng chẳng những không làm nàng trở nên khó coi tí nào mà còn tôn thêm vẻ đẹp của nàng...
Nghinh Tử, nàng là một sự mị hoặc hoàn mỹ. Đấy hoàn toàn không phải một lời nhận định khoa trương. Bằng chứng là ở phía đối diện, các tướng sĩ của Nhược Lan Đế Quốc ai nấy đều đang đứng bất động si ngốc ngắm nhìn nàng. Thậm chí ngay đến Cao Xán cũng không ngoại lệ. Có điều, khoảnh khắc đó đã chẳng dừng lại quá lâu. Cao Xán rất nhanh đã lấy lại phản ứng.
“Sức mị hoặc thật đáng sợ”.
Đó là lời đánh giá của Cao Xán. Hắn tất nhiên không cho rằng nguyên nhân khiến mình mất tự chủ chỉ đơn thuần là do dung nhan diễm tuyệt của Nghinh Tử. Ẩn bên trong vẻ đẹp hoàn mỹ kia là một thứ lực lượng vô hình khiến người khác phải trầm mê. Thứ vẫn thường được gọi bằng hai chữ: Mị lực.
“Nữ nhân Âm Mị tộc thiên sinh mị chất, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Gạt bỏ tạp niệm, thủ vững thần hồn, Cao Xán nhanh chóng “đánh thức” Cao Tấn rồi lập tức gọi ra các pháp bảo lợi hại nhất của mình. Sức mạnh của kẻ địch dường như còn hơn xa những gì hắn tưởng tượng, trận chiến này, hắn đã chẳng còn dám xem nhẹ nữa.
“A a a a... A a!”.
Hét lên một tiếng dài, tương tự Nghinh Tử vừa rồi, cả người Cao Xán cũng bắt đầu biến đổi. Trong thoáng chốc, từ một nam nhân anh tuấn Cao Xán đã hóa thành một đại ác ma mặt xanh nanh vàng trông hết sức dữ tợn, đối lập hoàn toàn với vẻ kiều diễm của Nghinh Tử.
Tất nhiên, theo sự biến đổi thì thực lực của hắn cũng đã bạo tăng nhanh chóng, thậm chí vượt qua cả mức cực hạn của Linh anh đệ ngũ trọng, tiếp cận đệ lục trọng, so với Nghinh Tử hiện tại thì mạnh hơn không ít.
Chênh lệch là vậy, thế nhưng nhìn vào bộ dáng của Nghinh Tử lúc này thì chẳng thấy nàng có chút biểu hiện nào gọi là lo lắng bất an cả. Nàng vẫn cứ như vậy, rất hờ hững.
Là bởi nàng tự tin vào thực lực của mình hay gương mặt nàng vốn dĩ như vậy, không hề biểu lộ cảm xúc?
Khó mà xác định được. Câu trả lời chính xác có lẽ chỉ có thể đợi sau khi nàng cùng Cao Xán giao chiến mới biết.
May thay, thời điểm ấy rốt cuộc đã tới. Trận chiến đã được bắt đầu. Người chủ động lao lên tấn công là Nghinh Tử.
Vũ khí trong tay nàng hiện giờ là một thanh băng kiếm kiểu dáng rất kỳ lạ, đến mức cũng chẳng biết có nên gọi nó là kiếm hay không. Thay vì một lưỡi như bình thường thì nó lại có đến... Cả tá lưỡi. Bắt đầu từ chuôi kiếm, những lưỡi kiếm với kích thước to nhỏ bất đồng kéo thẳng ra các hướng khác nhau theo hình nan quạt, hẹp dần từ hai phía đổ dồn về chính giữa.
Mặc dù hình dáng kỳ lạ như vậy, tuy nhiên, xét về thẩm mỹ thì trông nó vẫn rất đẹp mắt. Đặc biệt là vẻ trong suốt đồng nhất từ chuôi kiếm cho đến từng mũi kiếm. Hoàn toàn không có lấy một chút khiếm khuyết nào cả.
Đương nhiên, hình dáng chỉ là phụ, điều trọng yếu của binh khí vẫn là nằm ở sức mạnh của nó. Tuy rằng tạm thời chưa thể biết được thanh băng kiếm nọ có uy lực tới đâu nhưng nếu đã được một vị chân nhân Linh anh đệ tứ trọng sử dụng để đối đầu với kẻ địch có tu vi còn cao hơn mình thì tin tưởng nó phải vượt trội hơn hẳn các loại thánh khí thông thường.
Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian để kiểm chứng. Sức mạnh của thanh kiếm cũng như người đang sử dụng nó.
Nghinh Tử và Cao Xán, hai kẻ mạnh nhất của hai phía – Đại La và Nhược Lan Đế Quốc, trận chiến của bọn họ sẽ quyết định toàn bộ chiến cục. Nếu Nghinh Tử thua thì Đại La thất thủ, bằng nếu Cao Xán thua thì Nhược Lan Đế Quốc thảm bại. Ngoài ra, còn một khả năng thứ ba nữa là: Lưỡng bại câu thương. Đối với trường hợp này, kết quả hẳn vẫn sẽ giống như trường hợp Cao Xán thua trận.
Trừ bỏ Nghinh Tử thì bên phía Đại La vẫn còn hai vị chân nhân cảnh là Thác Bất Thế và Âu Quyền với tu vi lần lượt là Linh anh đệ tứ trọng và Linh anh đệ tam trọng. Trong khi đó bên phía Nhược Lan Đế Quốc, ngoài Cao Xán, hai chân nhân còn lại là Cao Tấn và tứ hoàng tử Điềm Kiểm, người trước là Linh anh đệ tứ trọng người sau là Linh anh đệ nhị trọng, lấy hai đánh hai kết quả thế nào có thể nghĩ.
Tóm lại, trong trận chiến này, chỉ cần vô hiệu được Cao Xán thì Đại La sẽ thắng lợi. Và đó là điều mà cả hai bên đều hiểu rõ. Thác Bất Thế so với người khác thì càng nhận thức sớm hơn. Đấy cũng chính là lý do vì sao hắn đang cấp tốc điều động linh lực chuẩn bị cùng Âu Quyền hợp công đánh Cao Tấn – tên đồng bọn còn lại của Cao Xán. Hắn muốn nhanh chóng giết chết kẻ này để rồi sau đó quay sang hỗ trợ cho Nghinh Tử. Mặc dù đánh giá Nghinh Tử rất cao nhưng Thác Bất Thế không cho rằng nàng có thể một mình lo liệu được. Cao Xán tốt xấu gì cũng là chân nhân cảnh giới thứ năm, hơn nữa chiến lực lại còn rất mạnh mẽ, muốn đánh bại tuyệt đối sẽ chẳng dễ dàng gì. Lúc nãy giao chiến với Cao Xán, hắn ít nhiều cũng cảm nhận được đối phương có bao nhiêu cân lượng. Nhất là hiện giờ, khi mà đối phương đã biến ra chân diện thì sức mạnh lại càng thêm đáng sợ.
Dự định của Thác Bất Thế là như vậy và hắn đã sẵn sàng để cùng Âu Quyền thực hiện nó.
Thế nhưng là... Rốt cuộc hắn đã không thể hoàn thành được. Tại thời điểm hắn đang sắp lao lên thì ngay phía trước, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Rất rất ngoài ý muốn.
Cao Xán, kẻ mà Thác Bất Thế hắn cho là sẽ rất khó giải quyết kia, đối phương hiện đã vừa mới bị giết chết rồi! Hoàn toàn không phải tưởng tượng mà là sự thật! Nghinh Tử đã lấy mạng hắn!
Ở khoảnh khắc cả hai chạm mặt, kiếm trong tay Nghinh Tử sau khi va chạm với đại kích của Cao Xán thì một vầng sáng màu bạc chợt lóe lên, kế đấy, lúc Thác Bất Thế quan sát được tiếp thì đã thấy đại kích bị chém đứt còn thân thể Cao Xán cũng đồng dạng trong cảnh tương tự. Hắn... Bị cắt ra làm đôi, ngang hông!
Cái này... Là cái gì?
Nó có phải là thật không?
Thác Bất Thế cảm thấy đầu của mình dường như đã chẳng còn đủ dùng nữa rồi.
Lúc nãy, trước khi Nghinh Tử đến, Thác Bất Thế hắn đã cùng Cao Xán kia đánh xuống một hồi. Mặc dù bản thân đã dốc toàn lực nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào thế hạ phong, phải rất chật vật chống đỡ. Lại nói, thời điểm đó Cao Xán vẫn còn chưa biến đổi về chân diện đấy.
Ấy vậy mà, ngay cả khi đã biến đổi về chân diện, đã dùng đến thực lực chân chính của mình, trước mặt Nghinh Tử Cao Xán rốt cuộc cũng chỉ là hạng da mỏng thịt mềm, thậm chí đến một kiếm cũng không thể đỡ nổi thì đã bị cắt ra làm hai nửa... Nên nhớ Cao Xán chính là một chân nhân Linh anh đệ ngũ trọng hàng thật giá thật đấy!
Trong khi đó, tu vi của Nghinh Tử lại ở mức nào? Là Linh anh đệ tứ trọng, kém hơn Cao Xán một trọng!
Vượt cấp giết người Thác Bất Thế không phải chưa từng thấy qua, gặp nhiều nữa là khác, thế nhưng giống như Nghinh Tử thì... Đây là Linh anh cảnh chứ đâu phải Linh châu, Thiên hà. Ở cấp bậc chân nhân này, chỉ cần chênh nhau một tiểu cảnh giới thì khoảng cách đã sai biệt rất lớn rồi, chuyện vượt cấp giết người nào có dễ dàng thấy được. Bằng như kết liễu một cách chóng vánh như Nghinh Tử vừa làm, đây quả thực là lần đầu tiên Thác Bất Thế được tận mắt chứng kiến.
Một màn vừa rồi, nó thật sự là khiến người rung động.