Luồng hấp lực do quầng sáng kia tạo ra quá lớn, đáng nói hơn nữa là nó lại còn có tác dụng làm suy yếu linh lực của tu sĩ.
Đúng là một trận pháp đáng sợ!
Trong đầu Lăng Tố tức thì hiện lên suy nghĩ đó. Thật sự thì đã lâu lắm rồi nàng mới lại phải đối mặt với loại trận pháp cấp bậc này. Hiện giờ nàng có hai lựa chọn: một, buông đám người Vương Chi ra và lập tức thoát ra ngoài; hai, tiếp tục giữ lấy để rồi cùng bị kéo xuống hố.
Nàng sẽ quyết định thế nào? Buông hay giữ?
Nếu bị kéo xuống, như vậy tức là nàng sẽ hoàn toàn rơi vào đại trận bên dưới, chờ đợi nàng có thể là một kẻ địch đáng sợ nào đấy... Nhưng nếu nàng thoát đi thì Hoàng Nữ Tú Anh - đệ tử của nàng sẽ ra sao? Vương Chi - đồ đệ của tỷ tỷ nàng sẽ thế nào? Và còn Ni Na, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu lẫn hai đệ tử Vạn Kiếm Môn kia nữa...
“Hy vọng là Vạn Cổ Tiên Liên đủ sức giúp ta ngăn cản kẻ địch bên dưới“.
Phân vân, chần chừ một đỗi, rốt cuộc thì tình cảm vẫn chiến thắng lí trí. Lăng Tố, trước giờ vẫn luôn là người hiền lành như vậy.
Đã có quyết định, Lăng Tố hiển nhiên sẽ chẳng tiếp tục hao tổn linh lực một cách vô ích để chống chọi với luồng hấp lực khủng khiếp kia nữa. Tâm niệm khẽ động, linh lực của nàng liền nhanh chóng triệt tiêu hơn phân nửa.
“A a a!“.
“Ta lại bị kéo xuống rồi“.
“Trưởng lão!“.
“Trưởng lão cứu ta!“.
...
Liên tiếp là những tiếng la thất thanh vang lên. Chỉ là... vô ích. Ngay cả Lăng Tố cũng đang bị kéo xuống thì lúc này làm gì còn có ai cứu được bọn họ nữa chứ.
...
“Bịch!“.
“Bịch! Bịch!“.
“Bịch!“.
...
Lần này đúng là vẫn có âm thanh vang lên, nhưng thay vì giọng la hét chói tai như ban nãy thì nó lại biến thành những tiếng trầm đục nặng nề. Đó là tiếng va chạm giữa cơ thể và mặt đất, nạn nhân thì tất nhiên là đám người Vương Chi, Tiểu Bá Vương.
...
“Ai ui...“.