Mục lục
[Dịch]Phù Thiên Ký - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

... Qua năm, hoặc cũng có lẽ là sáu giây, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Độc Cửu, ngươi có cái tên nào muốn đề cử sao?”.

“Đại công chúa”. – Độc Cửu chần chừ trong chốc lát rồi cũng hồi âm – “Ở Hồng Uy Thiên Quốc này, có khả năng đột phá huyễn cảnh, vượt qua thứ lực lượng vô hình kia, ta nghĩ ngoài Thiên Lạc Thiên ra thì bên ngoài chẳng có mấy người đủ năng lực”.

Độc Cửu chưa nói còn tốt, lời vừa ra, sắc mặt Lạc Mai Tiên liền biến đổi ngay tức khắc. Không may, nó lại theo chiều hướng tiêu cực.

Nàng nói, giọng lạnh đi thấy rõ: “Độc Cửu, ngươi muốn ta đi nhờ vả Thiên Lạc Thiên?”.

Lần này, thay vì trực tiếp trả lời thì Độc Cửu lại dùng cách gián tiếp. Thoáng liếc qua Vương Chi hiện vẫn đang co mình trong góc tối phòng giam, hắn nói:

“Từ sau đại kiếp nạn, tính đến nay đã được trăm vạn năm, ở Đà Lan Giới chúng ta từ lâu đã chẳng còn bóng dáng nhân loại nữa. Thế nhưng là, trước mặt chúng ta rành rành lại thiên chân vạn xác là một tên nhân loại hàng thật giá thật. Như vậy, kẻ này tuyệt đối không thể nào là người của Đà Lan Giới được”.

Ngước mặt nhìn lên, Độc Cửu chân thành bày tỏ: “Đại công chúa, một kẻ vốn không nên xuất hiện bỗng dưng lại xuất hiện, hơn nữa lại còn từ trong huyệt mộ ở bãi tha ma ngay bên trong thành, chuyện này có ý nghĩa thế nào tin tưởng đại công chúa người hiểu rõ hơn ta…”.

Sau một đỗi trầm mặc, Lạc Mai Tiên dịu giọng lại: “Độc Cửu, ta biết ý của ngươi. Nhưng tạm thời ta vẫn chưa muốn nhờ đến Thiên Lạc Thiên. Mười mấy năm nay, kể từ thời điểm mẫu hậu qua đời, ngươi hẳn cũng hiểu ta cùng Thiên Lạc Thiên, cùng hoàng tộc của mình có quan hệ ra sao… Huống hồ hiện tại vẫn chưa phải tình cảnh nguy nan, cấp thiết cái gì…”.

Tuy lời của Lạc Mai Tiên không nhiều nhưng Độc Cửu cũng thừa sức để hiểu được. Quả đúng như những gì nàng nói, kể từ lúc Khương hoàng hậu qua đời thì quan hệ của nàng cùng Thiên Lạc Thiên gần như đã hoàn toàn cắt đứt, dù thực chất nàng vẫn còn là một thành viên của Thiên Lạc Thiên đi chăng nữa.

Hết thảy đều chỉ vì thái độ của hoàng đế…

Mẫu hậu bị giết, quyền lực bị tước, tư cách kế vị không còn, thậm chí phải bị lưu đày đến vùng đất biên giới xa xôi này… Độc Cửu chẳng thấy khó hiểu khi Lạc Mai Tiên lại có thành kiến với phụ hoàng, với hoàng tộc của mình như vậy. Ngẫm lại thì mấy năm gần đây, đế quốc đã gần như hoàn toàn bỏ rơi Đại La, bỏ rơi nàng ở đây rồi…

Âm thầm tự trách, Độc Cửu hướng Lạc Mai Tiên, nói:

“Đại công chúa, vừa rồi ta chỉ nghĩ một mà không nghĩ hai, mong người đừng để trong lòng”.

“Không sao, ta biết ngươi cũng vì nghĩ cho mọi người thôi”.

Chuyển tầm mắt lên người Vương Chi trong phòng giam, Lạc Mai Tiên quan sát một lúc thì bảo: “Độc Cửu, mấy ngày tới ta không ở đây, có việc gì gấp thì hãy thay ta xử lý. Còn về tên nhân loại này… nếu chữa cho hắn thanh tỉnh lại thì tốt, bằng như không được thì cũng chỉ có thể từ từ nghĩ biện pháp”.

Sáng hôm sau.

Phủ thành chủ hôm nay vẫn như mọi ngày, chẳng có gì đổi khác. Hạ nhân làm việc của hạ nhân, đại nhân làm việc của đại nhân, mỗi người có chức trách và bổn phận của mình. Sự vắng mặt của Lạc Mai Tiên không phải là điều gì to tát, ít nhất thì nó cũng không làm thay đổi bầu không khí trong phủ…

Giống như hôm qua, hôm nay phủ thành chủ lại vừa đón tiếp một vị khách quen thuộc. Cô bé cũng chẳng ai khác, đích thị là con gái của tướng quân Thác Bất Thế: Thác Đán.

Hiện tại, khoác trên mình cô bé đã không còn là bì giáp nồng nặc mùi mồ hôi như trước nữa, thay vào đó, thứ mà cô bé đang mặc là một bộ y phục may từ tơ lụa thượng hạng màu tím sẫm, họa tiết hoa lá, kiểu dáng nhìn rất nữ tính… Trừ bỏ y phục thì dáng vẻ cô bé cũng đã có nhiều khác biệt, so với thần tình khẩn trương lo lắng hôm qua thì tươi tắn hơn không ít.

Đồng hành cùng cô bé hôm nay là một đầu ma thú tên gọi Vân Trung Báo, cấp bậc cao đẳng, thực lực tương đương với Thiểm Điện Kim Sí Hổ của tiểu công chúa Lạc Lâm. Tuy nhiên, trái với Thiểm Điện Kim Sí Hổ toàn thân lông tóc trống trải tự nhiên, trên mình đầu Vân Trung Báo này lại được đặt yên, buộc cương, trang giáp, nhìn vào oai vệ vô cùng…

“Di i i i...”.

Cho Vân Trung Báo của mình dừng lại, Thác Đán vòng chân qua mình nó rồi nhảy xuống, động tác rất nhanh nhẹn và dứt khoát.

“Thác Đán tiểu thư”.

“Thác Đán tiểu thư”.

Như mọi khi, bốn tên hộ vệ vừa trông thấy Thác Đán tiến lại thì đồng loạt cúi đầu chào hỏi. Kế đó, tên hộ vệ có danh tự Ba Đồ lên tiếng:

“Thác Đán tiểu thư, có muốn thuộc hạ trông giữ ma thú cho người không ạ?”.

“Ừ, phiền ngươi”.

Thác Đán đem sợi dây cương đang nắm trong tay đưa qua cho Ba Đồ, đoạn bảo: “Để cho nó đứng trong bóng mát”.

“Vâng, thuộc hạ sẽ làm thế”.

“Ừ”.

Đáp xong, Thác Đán cũng chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức hướng cửa lớn đi vào.

Với thân phận là con gái của tướng quân Thác Bất Thế, bằng hữu thân thiết nhất của tiểu công chúa Lạc Lâm, hơn nữa lại còn được đại công chúa cho phép tự do ra vào phủ nên những hộ vệ, binh lính, hạ nhân sau khi nhìn thấy Thác Đán thì cũng chỉ lên tiếng chào hỏi chứ chẳng một ai ngăn cản hay làm khó dễ gì. Trái lại, một số người, nhất là những tì nữ mà Thác Đán gặp trên đường, bọn họ còn tỏ ra khá niềm nở với cô bé… Thật ra việc này cũng chẳng có gì khó hiểu, bởi lẽ trước đây, trong những lần ghé qua phủ thành chủ, cô bé thỉnh thoảng đã giúp đỡ bọn họ. Khi là vài viên đan dược, mấy lọ dược thủy, lúc lại linh thạch, linh quả linh tinh các thứ… Mặc dù đại đa số đều chỉ là tùy tiện ban cho nhưng đối với các tì nữ thì bấy nhiêu đã tốt lắm rồi. Những kẻ thân phận thấp kém như các nàng, không cần phải được ban quá nhiều ân huệ để sinh lòng cảm kích. Huống hồ ở thời điểm tiếp xúc, cô bé đối với các nàng cũng rất tử tế, rất thân thiện.

Trải qua một quãng đường với đầy những kiến trúc to nhỏ, cao thấp khác nhau của phủ thành chủ, hiện giờ Thác Đán đã tiến vào một khoảng không gian khác, với một khung cảnh khác. Trái với trước đó, đoạn đường mà cô bé đang đặt chân bước đi này chẳng có quá nhiều kiến trúc, hoàn toàn ngược lại, cảnh vật nơi đây chủ yếu chỉ có cây cỏ hoa lá, ao nước non bộ, hết sức yên tĩnh và thanh nhã…

Đi thêm một lúc, bước chân Thác Đán bỗng đình trệ. Trước mặt cô bé, theo chiều ngược lại, một thân ảnh quen thuộc đang đi tới.

‘Thác Đán tiểu thư”.

“Ồ Mịch Mịch, ta còn định lát nữa sẽ đi tìm ngươi”.

Nghe Thác Đán nói, Mịch Mịch nhất thời trở nên nghi hoặc. Nàng lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, không biết người tìm tì nữ có gì sai bảo ạ?”.

“Không phải”. – Thác Đán vừa tiến lại vừa nói – “Ta chỉ muốn đưa cho ngươi thứ này”.

Cánh tay nhỏ nhắn mà săn chắc của cô bé vừa chìa ra thì nháy mắt sau, một chiếc lọ nhỏ màu trắng ngà đã xuất hiện.

“Thác Đán tiểu thư, đây là…”.

“Bổ Khí Tiểu Hoàn Đan, cho ngươi”.

Tuy giọng Thác Đán không lớn nhưng khi lọt vào tai Mịch Mịch thì nó đã được phóng đại lên gấp nhiều lần.

Bổ Khí Tiểu Hoàn Đan, cái danh tự kia Mịch Mịch nàng nghe rất rõ ràng. Và cũng chính bởi vì nghe quá rõ mà giờ phút này dáng vẻ nàng lại trở nên thất thố.

“Tiểu thư, tì nữ… tì nữ…”.

Mịch Mịch còn chưa kịp nói hết ý thì bên kia, Thác Đán đã đem lọ Bổ Khí Tiểu Hoàn Đan nhét luôn vào tay nàng, đoạn bảo: “Hôm qua ta sơ ý đả thương ngươi, coi như ta bồi thường”.

“Tiểu thư, tì nữ chỉ là khí huyết hơi nhộn nhạo, sau đó thì liền ổn định, thật sự không có gì đáng ngại…”.

“Ừ, vậy thì tốt”.

Thác Đán gật đầu rồi mau chóng chuyển ý: “Thôi, ta đi tìm Lạc Lâm đây”.

Dứt câu, cô bé liền đưa chân bước ra, theo con đường mòn đi thẳng về phía Lạc Hoa Viên, bỏ mặc Mịch Mịch đứng đấy với thần tình khác lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK