“La Ti, rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới chịu xuất thủ đây?!”.
Giữa căn nhà nhỏ, sau một đỗi lời qua tiếng lại thì rốt cuộc Thác Bất Thế đã không thể bình tĩnh được nữa.
Đúng thế. Đối tượng đang cùng hắn đối thoại, đồng thời cũng là kẻ mà hắn muốn nhờ vả chẳng phải nhân vật nào xa lạ, đích thị là thủ lĩnh của Ẩn Vệ: La Ti. Hôm nay Thác Bất Thế đến là để cầu người này. Toàn bộ Đại La, cũng chỉ có người này mới đủ bản lãnh để xoay chuyển chiến cục, thay đổi tình thế nguy nan hiện tại.
Tiếc rằng... Lời thỉnh cầu của Thác Bất Thế có vẻ như đã vô dụng. Mặc cho hắn nói gì thì La Ti vẫn cứ trước sau như một, đáp lại luôn là một lời từ chối.
“Thác tướng quân”. – Đối lập với Thác Bất Thế đang có phần tức giận, La Ti tỏ ra rất bình thản – “Tuy ngươi là thống lĩnh tạm thời của Đại La nhưng như thế không có nghĩa rằng ta nhất định phải đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ngươi nên biết đã từ lâu rồi ta không còn can thiệp vào chuyện của quân đội”.
“La Ti, ngươi muốn ta nói thế nào mới chịu hiểu đây? Đây không phải là chuyện của quân đội mà là an nguy của Đại La Thành!”.
Chân tiến lại gần thêm một chút, mặt đối mặt với La Ti, Thác Bất Thế lớn giọng: “Đại La Thành đã sắp không thể cầm cự được nữa rồi! Bây giờ ngươi không xuất thủ thì còn đợi đến chừng nào? Chẳng lẽ thật sự muốn Đại La rơi vào tay lũ giặc Nhược Lan Đế Quốc kia?!”.
“Thác tướng quân, Đại La không phải vẫn còn có ngươi sao?”.
“Ta?”.
Thác Bất Thế như bị đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu ta giải quyết được thì cần chạy đến nhờ ngươi? Hai mươi hai vạn tinh binh, hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh, nếu chỉ từng ấy lão Thác ta còn lo được. Nhưng là... Ngoài hai mươi hai vạn tinh binh và hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh kia ra thì lũ Nhược Lan còn có thêm ba tên chân nhân Linh anh cảnh! Đáng nói trong số đó còn có một tên là Linh anh đệ ngũ trọng, ngươi bảo ta đánh thế nào đây?!”.
“Hừm”.
Trong bộ áo choàng đen, dưới lớp mặt nạ che kín, La Ti khẽ hắng giọng đồng thời đưa tay ngăn trước mặt, có chút bất mãn: “Thác tướng quân, ngươi muốn nói to ta không cản, thế nhưng phiền ngươi hãy đứng xa một chút”.
“La Ti ngươi...”.
Thác Bất Thế vừa định nói gì đấy thì bên này La Ti đã cắt ngang: “À còn nữa... Nếu ngươi đã nắm rõ tình hình quân địch như vậy, trước đó tại sao không phái người tới đế đô thông tri cho đại công chúa? Kể cả đại công chúa không thể về được thì vẫn còn có Nghinh Tử. Tuy tu vi mới chỉ là Linh anh đệ tứ trọng nhưng thực lực của Nghinh Tử cũng chẳng kém ta bao nhiêu, thiết nghĩ vượt cấp giết người không phải việc khó khăn gì lắm. Lại nói, phía sau Đại La còn có Lang Cơ Thành, đấy là lực lượng mà ngươi có thể xin chi viện...”.
“Mấy việc này lão Thác ta còn cần ngươi nhắc sao? Lang Cơ Thành ta đã phái người xin chi viện nhưng bọn chúng căn bản là không có ý xuất binh. Còn đại công chúa và Nghinh Tử, nếu họ trở về...”.
Tới đó thì Thác Bất Thế không tiếp tục nữa. Câu nói của hắn đã vừa bị đánh gãy, tuy nhiên thay vì La Ti thì lần này nguyên nhân lại nằm ở một thứ khác. Một tiếng nổ lớn.
“Thác tướng quân, ta nghĩ là ngươi có việc cần làm rồi”. – Sau vài giây im lặng, La Ti chợt nói. Xem dáng vẻ thì dường như hắn đã biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
“La Ti, ngươi thực sự sẽ bỏ mặc Đại La Thành?”. – Khuôn mặt âm trầm, Thác Bất Thế nhìn thẳng vào mắt La Ti, nói ra từng chữ.
Trong lòng hắn hiện không khác nào kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lo lắng. Nhưng chẳng phải vì bản thân mình mà là vì Đại La Thành, vì đại công chúa Lạc Mai Tiên và tiểu công chúa Lạc Lâm.
Giống La Ti, Thác Bất Thế biết rõ tiếng nổ lớn vừa rồi có ý nghĩa gì. Đấy là tín hiệu cho biết đại trận phòng hộ của tòa thành Đại La đã bị phá rồi!
Tiếp theo đây chuyện gì sẽ xảy ra?Đại quân của Nhược Lan Đế Quốc sẽ tổng lực tấn công vào thành! Và với sức mạnh áp đảo của mình, rất nhanh thôi Đại La sẽ hoàn toàn thất thủ! Vùng đất biên giới – một phần lãnh thổ của Hồng Uy Thiên Quốc này – sẽ bị xâm chiếm!
Mà Đại La là nơi nào? Chính là lãnh địa của đại công chúa Lạc Mai Tiên. Một khi lãnh địa bị mất thì tình cảnh của đại công chúa sẽ ra sao?
Ở Hồng Uy Thiên Quốc, phàm là người có chút kiến thức ai không biết thái độ của hoàng đế dành cho công chúa Lạc Mai Tiên là bao nhiêu lãnh đạm. Kể từ thời điểm bị điều tới Đại La, nàng thực chất đã bị gạt ra khỏi hoàng tộc rồi. Nói khó nghe một chút thì chính là phế tử - một đứa con bị tước đoạt quyền lực, danh vọng và bị trục xuất khỏi đế đô.
Đại La tuy là vùng đất biên giới xa xôi, chiến sự liên miên nhưng đối với một kẻ bị lưu đày như Lạc Mai Tiên thì tốt xấu gì nó vẫn là “nhà”. Sau tất cả thì nàng cũng chỉ còn có mỗi mình nó – cái lãnh địa nghèo nàn này – làm chốn dung thân. Nếu như đến cả nó cũng mất nữa thì...
Thác Bất Thế thật chẳng mong đợi được nhìn thấy cảnh ấy. Hắn hy vọng nó sẽ không xảy ra. Nhưng muốn vậy thì điều kiện tiên quyết là Đại La phải vượt qua được đợt xâm lăng của Nhược Lan Đế Quốc hiện giờ. Mà trong khi đó, Thác Bất Thế hắn thì lại...
Hắn không đủ năng lực để bảo vệ cho Đại La!
Hắn cần một kẻ có bản lãnh đứng ra gánh vác trọng trách đánh đuổi đại quân của Nhược Lan Đế Quốc!
La Ti, xét cả thành Đại La thì cũng chỉ có người này mới làm được.
Thế nhưng đối phương sẽ đồng ý ra tay sao?
Câu trả lời mà Thác Bất Thế vừa nhận được là...
“Ta không có trách nhiệm phải bảo vệ Đại La, càng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Thác Bất Thế ngươi. Đây là thỏa thuận giữa ta và đại công chúa. Đừng nói là ngươi, cho dù đang đứng trước mặt ta là đại công chúa thì câu trả lời vẫn sẽ như vậy. Chuyện của quân đội, La Ti ta tuyệt đối sẽ không xen vào!”.
Là thế đấy. Đó là những gì mà La Ti nói. Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng. Trong trận chiến này, dù Đại La có thất thủ hay biến thành bộ dạng gì đi nữa thì hắn cũng sẽ chỉ bàng quang đứng nhìn.
Trong vô số những điều từng nghe được thì đây có lẽ là câu trả lời khiến Thác Bất Thế điên tiết nhất. Hắn chỉ muốn đáp trả bằng một cú đánh thật mạnh vào mồm La Ti ngay.
Tiếc rằng... Muốn thì cũng chỉ là muốn. Thực tế, Thác Bất Thế làm gì có bản lãnh đó. So với hắn thì La Ti quả thực quá mạnh. Mặc dù cả hai chưa từng trực tiếp giao đấu qua nhưng căn cứ vào những chiến tích trước kia của La Ti, hắn thừa hiểu giữa mình và đối phương có bao nhiêu chênh lệch.
“La Ti! Ngươi là một tên ích kỷ nhỏ nhen! Thác Bất Thế ta thấy xấu hổ thay cho ngươi! Thật uổng công năm xưa đại công chúa đã cứu mạng ngươi...”.
Cưỡng ép không được, nhờ vả không xong, sau tất cả, Thác Bất Thế chỉ đành mắng to một tràng rồi quay đầu bước ra khỏi căn nhà.
Đại trận phòng hộ của tòa thành đã bị phá, hắn cần phải trở lại chiến trường để chỉ huy các tướng sĩ. Chí ít, hắn phải cố gắng cầm cự để đợi đại công chúa về. Cho dù có thể sẽ không đợi kịp đi nữa...
...
Một giờ sau, trên tường thành Đại La.
Trước mắt Thác Bất Thế hiện giờ, một cuộc giao tranh ác liệt đang nổ ra. Giữa đại quân của Nhược Lan Đế Quốc và các tướng sĩ của Đại La Thành. Trong tràng cảnh binh đao hỗn loạn này, lợi thế đang nghiêng về bên nào thì thiết nghĩ chẳng cần phải nói rõ.
Tính đến giờ phút này, từ con số gần tám vạn lúc đầu, quân đội của Đại La hiện chỉ còn chưa đầy sáu vạn, tổn thất trên dưới hai vạn nhân mạng. Đáng nói hơn là trong khoảng hai vạn nhân mạng này, số lượng cường giả Thiên hà cảnh mất đi lại không hề nhỏ: Gần bốn mươi người!