“Thì ra cuốn sách này chỉ ghi lại ba tầng đầu tiên của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công“.
Giờ thì Vương Chi đã hiểu tại sao thập tam trưởng lão lại đưa cuốn sách này cho mình. Thoạt đầu, hắn cứ ngỡ trong cuốn sách có ghi lại đầy đủ toàn bộ chín tầng của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công, do đó mà hắn cảm thấy nó quá cao cấp so với tư chất của bản thân. Nhưng không, thập tam trưởng lão đã vì cái tư chất kém cỏi của hắn mà suy nghĩ, kết quả là nàng chỉ đưa cho hắn nội dung của ba tầng đầu. Nếu là lúc nãy, thời điểm hắn vẫn đinh ninh rằng có thể mang Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công ra sao chép rồi bán đi để kiếm linh thạch thì chắc chắn là hắn sẽ cảm thấy rất rất tiếc nuối, rất rất phiền muộn; nhưng là bây giờ thì... nó chẳng còn quan trọng lắm.
Vì sao ư? Đơn giản là bởi tư chất của hắn quá kém, e là cố gắng cả đời cũng chưa chắc luyện xong hết ba tầng đầu tiên này. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần nhỏ lý do, phần lớn thì chính là hắn không thể đem bộ công pháp Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công kia đi bán. Tóm lại là tâm trạng của hắn lúc này rất bình thường, không buồn cũng chẳng vui.
Gấp cuốn sách lại, hắn tiến đến chỗ hồ nước ở gần đó, nơi mà Lăng Tố và Hoàng Nữ Tú Anh đang đứng cho cá ăn.
“Trưởng lão“. - Vương Chi gọi nhỏ.
Lăng Tố quay lại nhìn hắn, hỏi: “Vương Chi, có phải ngươi thấy nó rất khó để nhớ không?“.
Không đợi Vương Chi trả lời, nàng chủ động giải thích: “Nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công rất thâm ảo, khó nhớ là chuyện bình thường. Ngươi cứ từ từ học thuộc, không cần vội. Ta nghĩ chắc là sẽ tốn khoảng một canh giờ để ngươi nhớ hết nội dung của tầng đầu tiên“.
Một canh giờ?
Vương Chi nhất thời đứng im lặng, thần sắc khá cổ quái.
Thấy hắn chẳng có vẻ gì là muốn tiếp tục đọc sách nữa, Lăng Tố không khỏi âm thầm lắc đầu. Giọng nàng trở nên xa cách đi một chút:
“Ngươi còn có gì muốn nói sao?“.
“Trưởng lão“. - Đưa tay gãi nhẹ lên mặt, Vương Chi không chắc lắm hỏi lại: “Vừa rồi người nói là phải mất một canh giờ mới có thể nhớ hết nội dung tầng một của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công phải không?“.
“Không sai“.
“Trưởng lão, nhưng mà ta...“.
“Ngươi muốn nói gì thì nói đi, sao lại úp mở như vậy“. - Lần này người lên tiếng là Hoàng Nữ Tú Anh.
Cố tình lờ nàng đi, Vương Chi trực tiếp nói với Lăng Tố: “Trưởng lão, thật ra... nội dung trong cuốn sách, ta đều đã ghi nhớ hết rồi“.
Gần như ngay lập tức, sắc mặt Lăng Tố và Hoàng Nữ Tú Anh đồng loạt biến đổi.
Bị cặp mắt của cả hai nhìn chằm chằm, Vương Chi khó tránh hơi thiếu tự nhiên:
“Trưởng lão, sư tỷ, sao các người lại nhìn ta như vậy?“.