Từ dưới đất, Vương Chi lồm cồm bò dậy, vừa xoa hông vừa kêu lên đầy bất mãn:
“Sư phụ, sao lại đạp ta?!“.
“Ai bảo ngươi lạy ta làm gì. Ta chưa có chết“.
“Lúc nhận người làm sư phụ ta cũng lạy vậy“. - Không cho là đúng, Vương Chi đáp trả.
Lăng Mị nghe hắn phản bác như thế thì tròng mắt khẽ đảo, giọng tỉnh bơ:
“Lúc đó khác, bây giờ khác“.
Vương Chi hiển nhiên chẳng thể hài lòng với câu trả lời này được. Hắn làm cho ra lẽ:
“Vậy sư phụ nói xem nó khác như thế nào?“.
Lần này thì Lăng Mị không đáp ngay. Hít sâu một hơi, mắt lườm Vương Chi một cái, nàng nói:
“Lúc đó ta thấy nó dễ nhìn, còn bây giờ thì ta thấy gai mắt, như vậy có được không?“.
...
Cưỡng từ đoạt lý! Ủy thế hiếp người!...
Vương Chi rất xúc động, đến nỗi muốn cắn cho sư phụ mình mấy cái.
“Phi! Phi! Ta đâu phải là chó, cắn nàng làm gì“.
“Vương Chi ta là quân tử, quân tử không thèm chấp kẻ tiểu nhân...'“.
Tự an ủi mình mấy câu xong, rốt cuộc thì tâm tình của Vương Chi cũng tốt lên đôi chút. Chính lúc này, Lăng Mị lên tiếng:
“Ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau lại nướng cá đi“.
“Vâng... g... g...“. - Vương Chi đáp dài. Kế đó, hắn dùng tay phủi quần áo rồi tiến lại chỗ Lăng Mị, trong lòng nói thầm một câu: “Vì mấy ngàn linh thạch, ta nhịn“.
...
Không giống ai kia có một hòn đá bằng phẳng sạch sẽ làm chỗ ngồi, Vương Chi xếp bằng luôn dưới nền đất, tay hiện đang cầm một con Thanh Thiên Ngư, bộ dáng khá là đăm chiêu.
Ngồi cạnh hắn, Lăng Mị giục:
“Vương Chi, ngươi còn không nướng mà nhìn chằm chằm nó làm gì? Cá là để ăn chứ không phải để nhìn“.