"Diệp Lang thiếu chủ...".
Từ bên dưới, từ những góc khác của động Lam Dương, những thân ảnh quen thuộc lần lượt hướng vị trí Diệp Lang Khải bay đến.
Thác Ban, Trần Đức, Phong Bất Bình, Cao Dương, Hào Long, Nguyên Trực, Đồ Sâm, bảy tên thủ lĩnh đạo tặc vốn đã theo lời Diệp Lang Khải thoái lui trước đó hiện toàn bộ đều đã có mặt.
Thần tình khẩn trương, chủ nhân của Lam Dương Động - Nguyên Trực - hướng Diệp Lang Khải nói tiếp lời còn dang dở: "Thiếu chủ, chuyện này...".
"Ngươi nhìn còn không rõ hay sao!".
Sau khi đem lời Nguyên Trực đánh gãy, trong cơn phẫn nộ, Diệp Lang Khải quát lớn: "Vây ả tiện nhân này lại cho ta!".
Nhận ra Diệp Lang Khải đang rất tức giận, Nguyên Trực nào còn dám hỏi han gì nữa, vội y lời xuất ra pháp khí, nhanh chóng chọn một phương trấn giữ Âm Cơ.
Tương tự, đám người Trần Đức, Thác Ban, sáu tên thủ lĩnh đạo tặc còn lại cũng nối gót Nguyên Trực chia nhau vây giữ.
Thành thật mà nói, đối với cục diện hiện giờ, đám người bọn chúng cũng chẳng thấy có bao nhiêu bất ngờ. Kể từ thời điểm còn ngồi bên bàn tiệc, bọn chúng đã sớm lường trước sự thể sẽ xảy ra như vầy rồi. Nếu có gì đó khiến chúng còn nghi hoặc thì đấy cũng nằm ở phía Diệp Lang Khải thôi.
Cơn giận của Diệp Lang Khải, nó tới muộn hơn lẽ thường rất nhiều.
Nhưng dù là vậy, dù có khúc mắc thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến bọn chúng hết. Chuyện cá nhân của Diệp Lang Khải, bọn chúng dẫu biết tường tận lại để làm gì? Phận làm thuộc hạ, bọn chúng chỉ cần y lời hành sự là được rồi.
Còn về phía Âm Cơ...
Đám người bọn chúng và nàng quả đúng là có chút giao tình đấy, thế nhưng ở ma giới tàn khốc, nơi mà cá lớn nuốt cá bé này thì tình nghĩa lại đáng giá bao nhiêu?
Tự làm tự chịu, Âm Cơ nàng nếu đã không biết điều đi chọc giận một nhân vật quyền thế như Diệp Lang Khải thì chết âu cũng đáng thôi.
Tâm tư của đám người Nguyên Trực, Trần Đức, Thác Ban chính là như vậy đấy, tất cả đều sẵn sàng xông lên lấy đầu Âm Cơ để làm vui lòng Diệp Lang Khải. Tuy nhiên, có vẻ như "tâm ý" của đám người bọn chúng đã hơi quá, bởi lẽ Diệp Lang Khải vốn chẳng muốn đoạt mạng Âm Cơ, chí ít là lúc này.
Chết, đấy dĩ nhiên sẽ là kết cục của Âm Cơ. Thế nhưng trước khi chết, Diệp Lang Khải còn muốn đày đọa nàng thật nhiều cơ. Nữ nhân dám liên tiếp mắng chửi, thóa mạ Diệp Lang Khải hắn, hắn há lại có thể giết đi dễ dàng được.
Dáng vẻ hung ác, Diệp Lang Khải truyền đạt mệnh lệnh cho đám thủ lĩnh đạo tặc:
"Nhớ kỹ, ta muốn ả tiện nhân này phải sống!".
"Ồ...".
Đứng giữa vòng vây kín mít, Âm Cơ nghe Diệp Lang Khải căn dặn như vậy thì bĩu môi: "Muốn ta còn sống? Thật không biết Diệp Lang dâm tiện ngươi là định dùng roi da, ngọn nến, gông xiềng hay là hàng giả đây? Ngươi làm ta sợ hãi a...".
Trong lòng nàng đang thấy rất là tức cười. Diệp Lang Khải và đám người Nguyên Trực, Trần Đức, Thác Ban kia, tổng gộp lại có bao nhiêu lực lượng? Bất quá chỉ là một đám cường giả Thiên hà đệ tam, đệ tứ trọng thôi mà cũng dám đứng ở trước mặt Âm Cơ nàng hô hào đòi chém đòi giết.
Bọn chúng nghĩ Âm Cơ nàng là nữ nhân rất dễ bị hiếp đáp ư?
Quá sai lầm rồi.
"Hừ, lũ nam nhân đê tiện các ngươi, ta muốn yên bình rời đi lại không chịu, đã vậy thì cũng đừng trách ta...".
Thầm hạ quyết định, Âm Cơ nhanh chóng thu lại vẻ mặt xem thường, thần sắc loáng cái đã trở nên nghiêm túc. Mãnh hổ vồ mồi còn dốc toàn lực, dù trước mắt chỉ là một đám nhãi nhép thì Âm Cơ nàng cũng phải tập trung ứng phó. "Cẩn tắc vô ưu", câu nói này chưa bao giờ là thừa cả.
...
Giương cung bạt kiếm, đó là tràng cảnh hiện tại ở đây, trên bầu trời Lam Dương Động. Phía Âm Cơ cũng được mà phe Diệp Lang Khải cũng tốt, đôi bên ai nấy đều đã trong tư thế sẵn sàng. Một trận chiến là không thể nào tránh khỏi, tất cả còn lại bây giờ chỉ là xem bên nào sẽ công kích trước nữa thôi.
Chẳng phải đợi lâu, đáp án rất nhanh liền có. Từ trong miệng Diệp Lang Khải, một đạo mệnh lệnh đã vừa mới phát ra."Ra tay!". Đấy là những gì hắn vừa nói.
Và, như một điều tất yếu, đám người Thác Ban, Nguyên Trực lập tức lao lên tấn công. Đao, thương, kiếm, kích, toàn bộ đồng loạt giáng xuống Âm Cơ.
Đối mặt với khí thế hung mãnh bức người nọ, trước những đòn tấn công đến từ bốn phương tám hướng ấy, trong vòng vây, Âm Cơ hừ khẽ, vung kiếm đón đỡ.
"Đã muốn thì ta sẽ chơi với các ngươi!".
"Keng!".
"Keng! Keng!".
"Keng!".
...
Giờ phút này, từ Nguyên Trực của Lam Dương Động, Thác Ban của động Bạch Nhật, Trần Đức của Tuyền Minh Động cho đến Phong Bất Bình của Phong Sương Động, Hào Long của Ba Ti Động, Đồ Sâm của Khải Linh Động, Cao Dương của Triều Dương Động, bảy tên thủ lĩnh đạo tặc, tất thảy đều đã tham chiến. Hiện tại, duy nhất còn chưa xuất thủ cũng chỉ còn mỗi mình Diệp Lang Khải.
Đừng hiểu lầm, Diệp Lang Khải chẳng phải đứng chơi không không đâu. Thật ra thì hắn đã hành động rồi. Và hành động mà hắn đã và hiện vẫn đang làm là... nhìn.
Đúng vậy, hắn nhìn. Một cái nhìn khá đặc biệt.
Hai mắt Diệp Lang Khải, chẳng rõ tự khi nào đã chuyển sang màu xanh, linh quang sáng rực. Trông bộ dạng kia, khỏi cần đoán cũng biết là hắn đang thi triển một loại nhãn thuật nào đấy rồi.
Mục tiêu?
Hiển nhiên là Âm Cơ - kẻ địch lúc này của hắn. Từ nãy giờ, cặp mắt hắn trước sau như một đều luôn dõi theo từng chuyển động của nàng.
Nếu có ai đó hỏi hắn đang làm gì và nếu nhất thiết phải nói ra thì câu trả lời của hắn sẽ là: "Phân tích".
Diệp Lang Khải hắn đang phân tích, từ cách di chuyển, vận dụng linh lực cho đến quá trình xuất thủ ra đòn...
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", Diệp Lang Khải chính là đang vận dụng câu nói ấy.
Với kẻ khác, muốn trong một khoảng thời gian ngắn nắm bắt được chiêu thức, thần thông của đối thủ là chuyện hết sức khó khăn, tuy nhiên, riêng Diệp Lang Khải hắn thì lại là một ngoại lệ. Thiên phú kết hợp cùng bí thuật mà hắn tu luyện, nó có thể nhìn ra được. Nhãn thuật của hắn vô cùng đặc biệt, cao xa chưa dám nói chứ bằng chỉ để phân tích một tên cường giả Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong như Âm Cơ thì thật sự đã quá đủ rồi.
...
"Xem ra tiện nhân ngươi cũng chẳng có gì quá ghê gớm".
Trải qua hồi lâu quan sát, phân tích chiêu thức, thần thông của Âm Cơ, Diệp Lang Khải đã cho ra một kết luận như thế. Trừ bỏ linh lực rất đỗi tinh thuần cùng thân pháp quỷ dị, động tác cực kỳ mau lẹ ra thì hắn không thấy Âm Cơ còn có chỗ nào đặc biệt hơn người nữa cả.
Tuy đến thời điểm hiện tại Âm Cơ vẫn chưa biến về chân diện, thiên phú thần thông còn chưa xuất sử nhưng Diệp Lang Khải cho rằng mình đã chẳng cần phải quan sát thêm làm gì nữa.
Chủng tộc Di Thù vốn rất nổi danh, thân là một thiếu thành chủ xuất thân từ một gia đình quyền quý, Diệp Lang Khải hắn há lại chưa từng nghe qua, chưa từng biết tới? Hoàn toàn trái ngược, hắn đã nghe và đã biết, so với đại đa số kẻ khác còn muốn tường tận hơn rất nhiều.
Huyết mạch tộc nhân Di Thù đúng là mạnh mẽ đấy, thiên phú thần thông tộc nhân Di Thù đúng là lợi hại đấy, nhưng vậy thì sao?
Âm Cơ nàng bất quá cũng mới chỉ là một tên Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong, tu vi nhường ấy, thiên phú thần thông dẫu cường đại lại phát huy ra được bao nhiêu?
Trong khi đó, Diệp Lang Khải hắn thì khác. Chủng tộc Lam U của hắn mặc dù không bì được với Di Thù của nàng, tuy nhiên, nếu xét về thời gian thức tỉnh lẫn hoàn thiện thiên phú thần thông, Lam U của hắn chẳng nghi ngờ sẽ tốn ít hơn Di Thù của nàng rất nhiều...
Đong qua đếm lại, tính trong thời điểm hiện tại, ở phương diện lực lượng huyết mạch thì Diệp Lang Khải hắn và Âm Cơ nàng là tương đương nhau. Nói cách khác, so với Âm Cơ nàng thì Diệp Lang Khải hắn chỉ còn thua kém mỗi khía cạnh tu vi nữa mà thôi.
Nhưng, Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ và Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong, chênh lệch tầm đó lại đáng bao nhiêu?