Diễn tả thì chậm nhưng thực chất bên trong quá trình sưu hồn, những hình ảnh nọ diễn ra rất nhanh, khoảng chín mười giây là cùng. Đối với chúng, Lạc Mai Tiên dĩ nhiên đều thấy được tường tận, chỉ là nàng không để ý. Nàng không có hứng thú đi quan tâm đến quá khứ của một tên tù nhân sắp bị mình đem ra hành quyết.
Phải, trong lòng nàng đã định sẵn rồi. Ngay khi sưu hồn Vương Chi xong thì nàng sẽ tự tay cắt đầu hắn xuống. Một tên tù nhân không còn giá trị thì giữ lại để làm gì...
Có điều, người tính không bằng trời tính. Ý định của Lạc Mai Tiên đã bị phá sản. Một sự cố đã vừa mới phát sinh và nó đến từ chính trong quá trình sưu hồn của nàng.
Từ ký ức của Vương Chi, nàng nhìn thấy được những hình ảnh vô cùng đáng sợ, vô cùng kinh khủng. Mặt đất, không trung, cả bầu trời đều la liệt xác chết. Nhân loại có, ma tộc có, yêu tộc có, đủ các chủng loại, đủ các tộc loài, toàn bộ đều chết hết... Máu chảy muôn dặm, thây tràn sáu hướng, trời cao vang sấm, đất dày đổ sụp... Cảnh tượng hệt như thời khắc tận thế, sinh linh tận diệt...
...
...
“Phù phù...”.
“... Phù phù...”.
Chẳng rõ tự khi nào Lạc Mai Tiên đã ngưng thi triển Sưu Hồn Thuật. Không chỉ một mà cả hai tay nàng đều đã buông hẳn Vương Chi ra. Nhưng đáng nói nhất là bộ dáng của nàng hiện giờ, nó đã hoàn toàn thay đổi. Từ ánh mắt, hơi thở cho đến nét mặt, cử chỉ, tất thảy đều nói lên rằng: Nàng đang sợ hãi.
Lạc Mai Tiên, đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, lãnh chủ của vùng đất Đại La, người đã từng thống lĩnh Ám Dạ Quân Đoàn tây chinh bắc chiến, trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử cận kề lại khiếp đảm trước một cảnh tượng, một phần ký ức mà mình nhìn thấy, hơn nữa còn là từ trong quá trình sưu hồn kẻ khác, chuyện này nếu đồn ra khẳng định đủ để khiến người kinh ngạc.
Nhưng đó là nếu và có xảy ra thì nó cũng nằm ở tương lai, còn hiện tại, người đang bị kinh ngạc, đang bị đả kích lại chẳng phải ai khác mà chính là Lạc Mai Tiên. Không đơn giản chỉ tinh thần mà cả thể xác nàng cũng đang chịu ảnh hưởng. Minh chứng tốt nhất, rõ ràng nhất là vết máu nơi khóe miệng nàng. Vừa rồi, khiến nàng phải vội vã thu hồi thần thức, thu hồi linh lực, nguyên nhân chính không phải bởi cảnh tượng sinh linh tận diệt kia mà là thứ “lực lượng” từ bên trong nó. Một loại lực lượng vô hình trực tiếp đánh thẳng vào đầu nàng, tổn thương đến thần hồn của nàng.
Trong khoảnh khắc, Lạc Mai Tiên đã thấy mình bị cuốn vào cảnh tượng hãi hùng kia, để rồi sau đó... Nàng bị người một kiếm chém bay đầu, biến thành một trong vô số những thi thể nằm la liệt nọ...
Lạc Mai Tiên nàng tin tưởng nếu mình không mau chóng dừng quá trình sưu hồn lại thì sợ rằng chỉ chốc lát nữa thôi, thần trí của nàng sẽ hoàn toàn bị đắm chìm, cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng gì còn khó nói. Biết đâu kết quả lại chẳng phải Vương Chi mà chính Lạc Mai Tiên nàng mới là người trở nên đần độn do thần hồn bị tổn hại cũng không chừng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào là phản pháp chi pháp?
Có khả năng sao?
Một tên tu sĩ Linh châu cảnh lại phản nghịch được thuật pháp của chân nhân Linh anh cảnh? Lạc Mai Tiên không tin. Đấy là việc bất khả thi. Lại nói, với một kẻ thần trí bất ổn hơn nữa linh lực còn bị phong bế thế kia thì đối phương phản pháp kiểu gì chứ.
Như vậy, câu trả lời chỉ có một: Cảnh tượng sinh linh dxEyhnzV tận diệt cùng thứ lực lượng vô hình đã đánh vào đầu và làm tổn thương thần hồn của nàng, tất cả chúng đều có “thật”, hoàn toàn không phải do bất kỳ thần thông thuật pháp nào của đối phương biến hóa ra.
Thế nhưng nếu quả đúng là vậy thì vấn đề lại càng trở nên phức tạp. Cảnh tượng ấy, lực lượng vô hình nọ, chúng tại sao lại nằm bên trong một tên nhân loại thần trí bất ổn?
Lạc Mai Tiên chẳng thể nào hiểu được.
Giờ phút này, khiến cho nàng bận lòng đã không chỉ có manh mối về biện pháp hữu hiệu tác động lên không gian của Đà Lan Giới nữa, lời giải đáp về nguồn gốc, thân thế cùng những bí mật khác trong người tên nhân loại trước mặt nàng cũng khá có ý nghĩa đấy. Nói cách khác, giá trị của Vương Chi trong mắt Lạc Mai Tiên đã tăng lên rất nhiều...
So với ban nãy, thời điểm vừa mới ngưng thi triển Sưu Hồn Thuật thì thần sắc hiện tại của Lạc Mai Tiên đã tốt lên hẳn, xem ra tâm tình đã bình ổn không ít. Giọng chẳng rõ buồn vui mặn nhạt, nàng liếc nhìn Vương Chi còn đang mê man dưới nền đá lạnh, nói:
“Coi như số ngươi chưa tận”.
Thở nhẹ một hơi, nàng đưa chân tiến sát lại, ngồi xuống bên cạnh kẻ vừa bị mình tra tấn, đem cánh tay đặt lên ngực hắn. Sau vài giây ngắn ngủi, khi đã nắm rõ đại khái tình trạng thân thể của đối phương, lúc này nàng mới lấy một viên đan dược bỏ vào miệng hắn. Tiếp đó, linh lực nhanh chóng được điều động, nàng bắt đầu truyền vào cơ thể, trợ giúp đối phương hấp thu dược lực...
Làm xong hết thảy, ngay khi nhận thấy tình trạng Vương Chi đã tạm ổn, Lạc Mai Tiên liền thu hồi linh lực, cánh tay cũng lập tức rút về. Trông điệu bộ của nàng, khỏi đoán cũng biết là nàng chán ghét ra sao.
“Tạm thời sẽ để ngươi sống thêm một thời gian. Nhưng ngươi yên tâm, khi nào ta có được những thứ mình cần thì sẽ giải thoát cho ngươi ngay thôi”.
Thu hồi ánh mắt, Lạc Mai Tiên nhẹ xoay người, chậm rãi bước ra khỏi phòng giam.
...
...
Sáng hôm sau.
Giữa vườn hoa anh đào, bên trong căn nhà nhỏ được dựng lên từ gỗ Bạch Trầm Hương quen thuộc, Lạc Lâm hiện vẫn còn đang say ngủ trên chiếc giường rộng rãi của mình.
Thật ra thì kể từ lúc bị kẻ nào đó bất ngờ tấn công ở bãi tha ma, cho đến tận bây giờ, cô bé vẫn chưa từng tỉnh lại. Với thương tích chẳng lấy gì làm nghiêm trọng, lại còn được một vị đan sư thánh cấp là Độc Cửu tận tình khám chữa, lẽ tất nhiên cô bé không thể hôn mê lâu như vậy được. Sở dĩ còn chưa tỉnh hết thảy đều là có dụng ý cả. Độc Cửu đã cố tình làm thế. Hắn muốn để cho thể trạng lẫn tinh thần cô bé khôi phục về trạng thái tốt nhất. Giấc ngủ sâu như hiện tại chính là tác dụng của dược lực mà ra.
Lại nói, linh đan cùng dược thủy của Độc Cửu quả thực rất công hiệu. Về mặt tinh thần sao còn chưa biết chứ riêng về thể trạng thì đã hoàn toàn khôi phục. Cơ thể Lạc Lâm đã hoàn nguyên như cũ, vết thương do Vương Chi lưu lại trên cổ cô bé cũng đã triệt để biến mất. So với trước, da thịt ở nơi ấy của cô bé lại càng thêm trắng mịn nõn nà, nếu không biết chuyện thì dám cá chẳng ai sẽ cho rằng nó vừa mới bị cắn rách hôm qua cả.
Nói đâu cho xa, ngay chính bản thân Lạc Lâm, cô bé còn hoài nghi nữa là. Sau khi thức giấc, có lẽ vì nhớ đến chuyện mình bị tấn công hôm qua nên cô bé đã vội kiểm tra lại thân thể mình, lực chú ý nhiều nhất dĩ nhiên là được đặt trên cổ - nơi đã bị cắn.
Kết quả là... Cô bé không tìm thấy dấu vết nào hết. Không chỉ ở cổ mà những nơi khác trên thân thể cũng đều là như thế cả. Từ đầu tới chân, cả người cô bé vẫn lành lặn nguyên vẹn. Nói gì thương tích, ngay đến một vết xước bé xíu xiu còn chẳng có đấy.
“Lạc Lâm?”. – Vốn đang ngồi bên cạnh, Lạc Mai Tiên nhìn thấy muội muội mình sau một hồi nhìn tới nhìn lui cơ thể thì đột nhiên ngồi thừ ra thì không khỏi nghi hoặc – “Muội làm sao vậy?”.
Ánh mắt mờ mịt, Lạc Lâm xoay đầu ngó qua, hỏi: “Tỷ, hình như tối qua muội nằm mơ”.
“Mơ?”.
Lạc Mai Tiên tỏ ra hiếu kỳ: “Vậy mau nói cho tỷ nghe, muội mơ thấy những gì?”.
“Là ác mộng đấy”.
Lạc Lâm hồi tưởng: “Muội mơ thấy sau khi mình tỉnh giấc thì chiếc mũi xinh xắn đã bị phình to lên, biến thành mũi của Bạch Diễm Trư...”.