Mục lục
[Dịch]Phù Thiên Ký - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy đối phương định phản bác, hắn đưa tay ngăn lại:

“Nghe ta nói hết”.

Và như vậy, trong sự phối hợp tạm thời của Tâm Lan, Vương Chi tiếp tục câu chuyện:

“Khi nãy, lúc ta vừa nhắc đến Trung Liên thì ngươi liền phản ứng, lập tức truy hỏi ta... Dựa vào bộ dáng của ngươi, ta đoán ngươi hẳn phải rất yêu quý mẫu thân mình. Trong lòng ngươi, hình ảnh của mẫu thân 7XJ4hXt khẳng định là đẹp đẽ lắm”.

Tâm Lan không nói gì, coi như đồng ý.

Môi nhếch khẽ nhưng mắt lại nồng đậm ưu thương, Vương Chi chợt hỏi:

“Nàng ta, mẫu thân ngươi có từng kể cho ngươi về ta không?”.

Âm thầm quan sát kỹ khuôn mặt Tâm Lan trong giây lát, sau đó thì hắn tự mình đưa ra nhận định:

“Xem ra là chưa từng”.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

“Cũng phải thôi, làm sao nàng ta có thể kể cho ngươi được chứ”.

“Tâm Lan, ngươi nghe cho kỹ đây, dù ta có thật sự chà đạp tình cảm, chà đạp tấm lòng của Tiểu Đinh Đang thì ngươi cũng không có tư cách để phê phán ta. Bởi vì hơn ai hết, chính mẫu thân ngươi cũng chỉ là hạng người như thế. Nếu bàn về cái gọi là vô tình vô nghĩa thì mẫu thân ngươi còn giỏi hơn ta gấp chục lần!”.

“Vương Chi!”. – Chẳng thể kìm được nữa, Tâm Lan nói, giọng gần như hét – “Ngươi không được phép bôi nhọ mẫu thân ta!”.

“Ta không bôi nhọ mà đó là sự thật!”.

“Ngươi nói dối! Mẫu thân ta tuyệt đối không phải là hạng người đó!”.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm! Dù ngươi có là con gái nàng ta thì lại thế nào? Ngươi cho là mình có thể hiểu hết ư? Ngu xuẩn!”.

“Vương Chi ngươi...!”.

Dường như bị cơn tức làm cho nghẹn, Tâm Lan nhất thời không thể phản bác được.

Nhưng rất nhanh, sau khi thở mạnh mấy hơi thì nàng đã lại lên tiếng:

“Được. Ngươi nói mẫu thân ta là hạng người vô tình vô nghĩa đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, mẫu thân ta đã vô tình như thế nào, vô nghĩa ra sao? Người đã chà đạp tình cảm của ai? Đã chà đạp tấm lòng của ai?”.

Rõ ràng là đang chất vấn. Vương Chi hiểu như vậy. Hắn thậm chí còn biết nó xuất phát từ cái gì nữa cơ.

Tâm Lan, nhất định là nàng rất yêu quý mẫu thân mình.

Ánh mắt kiên định, niềm tin mù quáng... Trông nàng bây giờ, bất giác trong lòng hắn lại nhớ đến mình của trước kia.

... Hai mươi lăm năm trước, khi chuyện thương tâm ấy còn chưa xảy ra, nếu như có kẻ nào đứng trước mặt hắn mà nói những điều không tốt về Lăng Tố, chắc chắn là hắn sẽ phản bác ngay. Hắn sẽ nhất quyết không tin tưởng, khăng khăng cho đó là những lời bôi nhọ, cố tình phỉ báng...

Con người chính là như vậy, luôn có xu hướng suy nghĩ tích cực đối với những thứ mà mình yêu quý, trân trọng... Cũng như sẽ luôn cố gắng để bảo vệ nó. Từ trong tiềm thức, nó không ngừng được tô điểm để trở nên lung linh...

Tuy nhiên, cái gì cũng đều có giá của mình. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Đặt bao nhiêu lòng tin, bị bội tín cũng sẽ nhận lấy bấy nhiêu thương đau.

Đến một lúc nào đấy, những lớp son rồi cũng trôi đi. Là ngọc hay sỏi, tất cả đều sẽ được phơi bày.

Nếu là ngọc quý thì đương nhiên rất tốt, chẳng có gì phải lo lắng hay phiền muộn. Tiếc thay... Thế gian vốn thừa sỏi nhưng lại thiếu ngọc. Thường thấy... Chỉ là sỏi đá.

Và khi nhận ra điều đó, rằng trong suốt những năm tháng qua, thứ mà mình nâng niu gìn giữ, cố gắng bảo vệ lại chỉ là một viên sỏi xù xì, một viên đá xấu xí, cảm giác sẽ như thế nào đây?

Vương Chi hắn đã từng trải qua cảm giác ấy. Mà không, nó thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

Hắn nhận ra mọi thứ trong cơn đau xé lòng, khi mà đan điền bị người ta hủy nát, khi mà gân cốt bị người ta cắt đoạn...

Chính mắt hắn thấy, chính tai hắn nghe, và con tim hắn... Thì cảm nhận. Từng hình ảnh... Từng câu nói...

Tất cả... Tất cả sụp đổ trong nháy mắt. Ngay đến một lựa chọn hắn cũng chẳng có. Không khoảng trống, không lối thoát... Từ trên đỉnh quang minh hắn bị người đẩy xuống vực sâu tăm tối.Rồi trong không gian tối tăm ấy, hắn bò lên... Nhưng than ôi, hắn đã không bao giờ còn có thể là hắn nữa...

...

Có lẽ vì quá nhập tâm hồi tưởng quá khứ mà trong vô thức, khóe mắt Vương Chi bỗng trở nên ươn ướt. Tuy nhiên rất nhanh, trước khi Tâm Lan có thể phát hiện thì hắn đã quay mặt đi, thoát ra khỏi tầm nhìn của nàng. Hắn không muốn để nàng nhìn thấy vẻ yếu đuối ấy của mình. Nhất là khi nàng lại còn là con gái của “cố nhân”.

Ý nghĩ của Vương Chi là vậy. Nhưng không may thay, nó đã bị Tâm Lan hiểu lầm. Cái “ngoảnh mặt quay lưng” nọ khiến nàng cho rằng hắn đang lảng tránh, chẳng thể trả lời câu hỏi của mình.

“Thế nào?”.

Trong tư thế của kẻ thắng, nàng nói, giọng pha chút khinh bỉ: “Tại sao ngươi lại không nói gì? Ngươi quên? Hay là vì chưa kịp chuẩn bị?”.

“Vương Chi, phê phán ngươi là ta, đừng có lôi mẫu thân ta vào! Hành động của ngươi thật ấu trĩ và đáng khinh!”.

Ngay khi lời nàng vừa dứt thì bên kia, Vương Chi cũng xoay người lại.

Hắn nhấc chân lên, bước về phía nàng...

Nhưng là... Nàng không tránh, cũng không lùi. Thay vì di chuyển thì nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần tình kiên định nhìn chằm Vương Chi.

Mãi tới khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn chưa đầy một gang tay...

“Sao hả?”.

Tâm Lan khẽ nhếch cằm, hỏi: “Ngươi lại muốn cưỡng hôn ta lần nữa?”.

Mặc dù trông bộ dáng của nàng khá là tự nhiên, chẳng có vẻ gì là khẩn trương hay lo lắng, thế nhưng không khó để Vương Chi nhìn ra, rằng đó chỉ là sự gắng gượng.

Tâm Lan, nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cố che đi nỗi sợ trong lòng mà thôi.

Cứ nhìn vào những ngón tay đang nắm chặt tà áo của nàng liền biết, rõ ràng là trong lòng nàng đang sợ hãi.

Thầm hô thú vị, Vương Chi đem mấy lời định nói thu lại, rất phối hợp mà cúi đầu xuống, nói:

“Ngươi thật là không sợ?”.

Những ngón tay càng thêm siết chặt, Tâm Lan cố đè nén ý nghĩ lùi bước, đáp:

“Sợ? Hạng người như ngươi?... Vương Chi, nói cho ngươi hay, đối với ngươi ta chỉ có chán ghét cùng thương... Ưm...”.

Vậy là xong. Chữ “hại” nàng còn chưa kịp nói ra thì miệng đã lại lần nữa bị Vương Chi lấp kín. Lần này hắn hành động rất nhanh, hoàn toàn không cho nàng có thời gian để thiết lập phòng tuyến.

Nhân lúc miệng nàng còn chưa kịp khép thì hắn đã đưa lưỡi tiến vào bên trong. Đáng nói hơn nữa là cùng với cái hôn, một trong hai cánh tay hắn cũng đưa lên giữ chặt lấy cằm ngăn không để nàng có cơ hội làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.

Đáng thương cho Tâm Lan, lưng bị ghì, cằm bị giữ, nàng chẳng còn biết phải chống trả ra sao, thoát khỏi cách nào, chỉ đành bị động để hắn xâm phạm, chiếm đoạt... Sau một hồi giãy giụa trong vô vọng thì nàng đã triệt để buông xuôi. Tay nàng đã hạ xuống, đầu nàng đã thôi trốn chạy, thậm chí ngay đến miệng nàng cũng chẳng còn cố đem nó đóng lại nữa.

Nếu đã không thể thì cố gắng để làm gì chứ. Càng ra sức vùng vẫy thì chỉ càng khiến Vương Chi thêm đắc ý vui mừng mà thôi. Còn Tâm Lan nàng, nàng sẽ biến thành một nữ nhân yếu đuối, thảm hại trong mắt hắn, bị hắn xem thường...

Đó là những gì vừa thoáng qua trong đầu Tâm Lan. Nàng đã nghĩ như vậy đấy.

Thế là trong âm thầm, một sự chuyển biến nhanh chóng diễn ra...

Và rồi chẳng mấy chốc, một ý nghĩ khác hiện lên: “Nếu hắn muốn hôn thì ta sẽ để hắn hôn cho thỏa...”.

Với một chút điên cuồng, Tâm Lan không để mình bị động thêm phút giây nào nữa. Nàng bắt đầu phản kích. Bằng cách... Hôn trả.

Rất dứt khoát, nàng vòng hai tay qua cổ Vương Chi, đem nó ghì xuống. Kế đó, thay vì lẩn trốn, nàng đưa lưỡi nghênh đón, quấn lấy lưỡi hắn, quấn quýt cùng nhau.

Vụng về nhưng cuồng nhiệt, Tâm Lan, nàng gần như đã hoàn toàn đem bản thân buông thả.

Có lẽ giờ phút này đây nàng đã không còn là chính mình nữa. Không còn là Tâm Lan của mười chín năm qua nữa.

P/s: Tan ca sớm, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu gõ tới giờ mà chỉ được nhiêu đây. Hơn 8 tiếng a... Mấy chương này thật quá khó viết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK