...
“Thật không biết là nên oán trách hay là cảm ơn Lạc Mai Tiên kia”.
Sau một quãng thời gian khá dài ngồi dưỡng thần, Thi Quỷ mở mắt ra, một mình lẩm bẩm.
Lời hắn vừa thốt ra hoàn toàn là suy nghĩ thật của mình. Trong suốt thời gian bị giam giữ vừa qua, hắn đã phải gánh chịu rất nhiều đau đớn từ Lạc Mai Tiên, theo lý, hắn phải oán hận nàng. Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại, nếu chẳng nhờ sự tra tấn, hành hạ dã man kia, hắn tỉnh lại được hay không còn chưa biết.
Là vậy đấy, những gì mà ba hôm trước hắn đã nói, rằng nhờ Lạc Mai Tiên mà hắn mới thanh tỉnh lại được cũng chẳng phải chuyện gạt người. Đấy là sự thật.
Thoạt nghe có vẻ kỳ quái nhưng thực tế thì đúng là như vậy. Nỗi thống khổ như chết đi sống lại kia đã đưa hắn trở về với thân xác của mình. Còn trước đó, kẻ ba phần giống người bảy phần giống thú nọ, kẻ đấy không phải hắn. Hoặc cũng có thể nói... Đấy là một “hắn” khác.
Nhớ đến kẻ kia, sắc mặt Thi Quỷ nhất thời bỗng trầm đi thấy rõ. Trong tâm trí hắn, những ý nghĩ lại bắt đầu xoay chuyển.
“Rốt cuộc thì đó là gì? Hắn ở trong ta, chiếm lấy thân thể ta nhưng lại không phải là bất cứ đạo sinh linh bản nguyên nào cả...”.
“... Như vậy cũng không đúng. Mười vạn sinh linh bản nguyên vốn đã trở thành một phần của ta, chẳng lý nào nó tách ra mà ta lại không biết...”.
...
“Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công mà ta tu luyện mặc dù nếu mất kiểm soát cũng sẽ khiến ta biến thành một kẻ khát máu điên cuồng nhưng chung quy vẫn là liên kết với thần hồn ta, hoàn toàn khác hẳn với trạng thái những ngày qua. Điều khiển thân thể ta rõ ràng là một kẻ khác, còn thần hồn của ta trong lúc đó dường như lại đang bị cầm cố...”.
“Mặc dù trong ký ức của Ma Bôi và những sinh linh bản nguyên khác cũng có một số trường hợp tương tự, thế nhưng... Bản chất so với trường hợp của ta thì hình như lại không đúng lắm”.
“Kẻ kia rốt cuộc là thứ gì chứ?”.
Từ khi “tỉnh” lại, Thi Quỷ đã luôn suy đi nghĩ lại vấn đề này, đáng tiếc, cho đến tận lúc này hắn vẫn như cũ chưa thể tìm ra một lời giải đáp thỏa đáng.
Kẻ ba phần giống người bảy phần giống thú nọ, đối phương tựa như là một phần của hắn nhưng đồng thời lại cũng tựa như một cá thể, một dạng ý thức độc lập với hắn. Thậm chí trong khoảng thời gian thần hồn bị cầm cố, từ kẻ kia, hắn đã cảm nhận được địch ý sâu sắc. Nó cứ như thể đối phương muốn tiêu diệt hắn vậy.
...
“Tất cả cũng là do huyết dịch của cô bé kia”.
Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Thi Quỷ lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Trái ngược với cảm giác dành cho Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ đối với Lạc Lâm lại là chẳng biết nên cảm kích hay là nên oán trách.
Một mặt, huyết dịch của cô bé đã trợ giúp hắn đột phá Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, đưa hắn từ Tam Thiên Cảnh nhất cử bước vào Tứ Thiên Cảnh chí cực, điều mà theo lý phải cần một lượng rất lớn máu huyết, tinh khí của tu sĩ, yêu - ma thú nữa mới có thể.
Một điều đáng nói nữa là cùng với sự đột phá cảnh giới kia, Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công của hắn cũng đã xảy ra dị biến. Và nó thật sự là rất lớn. Một đại dị biến.
Nếu chiếu theo tiến trình tu luyện thì Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công có thể chia ra làm hai giai đoạn lớn: Giai đoạn đầu là Cửu Thiên, giai đoạn sau là Thập Địa. Tại Cửu Thiên, tu luyện chủ yếu là hấp thu máu huyết, tinh khí để đột phá, tốc độ nhanh chậm là tùy vào số lượng cũng như chất lượng tinh huyết mà tu sĩ hấp thu. Còn ở giai đoạn sau: Thập Địa, tu sĩ nếu muốn tăng tiến tu vi, đột phá cảnh giới thì không phải chỉ đơn thuần hấp thu tinh khí, máu huyết mà đủ, ngoài tinh huyết thì còn cần cắn nuốt, luyện hóa thêm một thứ nữa: Thần hồn. Đây là giai đoạn dùng thần hồn để làm tài nguyên chủ yếu cho tu luyện.
"Cửu Thiên Hấp Huyết
Thập Địa Thâu Hồn
Vạn Trường Hồng Hà
Duy Ngã Độc Tôn"
Bốn câu mở đầu ấy đã khái quát rõ về Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công - bộ công pháp mà theo Ma Bôi là mạnh nhất ở cõi Phù Thiên này.
Trước hấp huyết, sau thâu hồn, dùng vô số sinh mạng lẫn hồn phách kẻ khác để cường đại bản thân, cuối cùng thì đạt đến chí cực thần cảnh, vượt qua cả những thần vương mạnh mẽ nhất, trở thành đại bá chủ của cõi Phù Thiên...
Lẽ ra theo tiến trình tu luyện công pháp sẽ là như vậy, ở chín cảnh giới trong giai đoạn Cửu Thiên thì chỉ có thể hấp thu tinh khí, máu huyết mà thôi, còn về hồn phách thì phải đợi đến giai đoạn Thập Địa mới tiến hành cắn nuốt, luyện hóa được.
Ấy thế mà bây giờ... Thi Quỷ hắn có vẻ như đã chẳng cần phải đợi đến khi hoàn thành Cửu Thiên, bước vào Thập Địa để rút hồn phách kẻ khác mà tu luyện nữa rồi.
Không sai. Hiện tại hắn đã có được năng lực đó, cái năng lực “ăn” hồn phách kẻ khác ấy!
Thi Quỷ hắn đã kiểm tra rất kỹ tình huống cơ thể mình vậy nên tuyệt đối sẽ không lầm. Trong người hắn, quả tim đã hoàn toàn được cải tạo lại, một khoảng không gian đã hình thành...
Không gian này, nó cũng tương tự như không gian đan điền trong người hắn ở thời điểm vừa mới được những đạo sinh linh bản nguyên tái tạo lại sau khi bị Vương Tuyết Nghi phá hủy, đều bao phủ bởi một màu màu đen tăm tối, hơn nữa đặc tính cũng là na ná như nhau, đều là nơi hấp thu, luyện hóa và cất chứa lực lượng.
Tuy nhiên, sự tương đồng nọ xét ra thì vẫn chỉ nằm ở bề nổi, còn về bản chất thì giữa hai không gian, quả tim và đan điền, chúng rất khác biệt. Nếu cái sau là nơi hấp thu, luyện hóa linh khí thì cái trước, thứ sẽ được luyện hóa, hấp thu lại là một thứ khác: Hồn phách.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa thử nghiệm nhưng Thi Quỷ khẳng định điều ấy, rằng khoảng không gian được tạo ra bên trong quả tim hắn kia có thể đem hồn phách kẻ khác cắn nuốt, luyện hóa được. Trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công đã mô tả rất rõ về hồn tâm này, Thi Quỷ hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hắn thực sự đã hình thành nên một khoảng trời tu luyện khác...
Ở cái cảnh giới Tứ Thiên chí cực của giai đoạn Cửu Thiên mà lại nắm giữ khả năng tu luyện vốn phải bước vào giai đoạn Thập Địa mới bắt đầu, Thi Quỷ không nghi ngờ là đã tiến một bước rất dài. Nên biết là khi bước vào Thập Địa cũng đồng nghĩa rằng người tu luyện đã đạt tới cảnh giới thứ tám của con đường tu đạo, tức Đại hải cảnh đấy!
Hiện giờ cảnh giới của Thi Quỷ ở mức nào?
Mới chỉ là Linh châu đệ lục trọng!
...
Tu vi đột phá từ Linh châu đệ ngũ trọng lên Linh châu đệ lục trọng, công pháp cũng từ cảnh giới Tam Thiên lên Tứ Thiên chí cực, hơn nữa lại còn hình thành nên hồn tâm - một khoảng trời tu luyện mới, Thi Quỷ hẳn là phải cảm thấy rất may mắn?
Thật ra... Thì không.
Hoàn toàn ngược lại, hắn đã và vẫn đang lo lắng về hồn tâm kia.
Có thêm một khoảng trời tu luyện nữa?
Nghe thì tốt đấy, tuy nhiên, đâu phải cứ có là sẽ tu luyện thuận lợi được. Trước kia, chỉ riêng mỗi việc hấp huyết thôi cũng đã khiến hắn rất khó kiểm soát, thậm chí nhiều lần còn suýt rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nay nếu dùng thêm hồn phách kẻ khác để tu luyện nữa thì... Sợ là tu vi còn chưa tăng tiến bao nhiêu thì đã phải đem tính mạng bản thân bỏ vào. Một thứ mà lẽ ra phải bước vào Đại hải cảnh mới nấm giữ, hắn không cho rằng một tên Linh châu cảnh nhỏ nhoi như mình có khả năng kiểm soát được.
Tóm lại thì sự hình thành của hồn tâm, nó đã làm dấy lên nỗi bất an trong lòng Thi Quỷ. Và đó cũng chính là mặt khác của việc đã hấp thụ huyết dịch của vị tiểu công chúa Lạc Lâm kia.