Vờ như không nghe thấy, Na Trát tiếp tục nói với Mộ Thiên Thù:
“Chậc, giờ mới để ý, bộ y phục này của ngươi... Hình như là hơi lạ”.
“Là... Là đồ của ta”.
Liếc sang Tiểu Kiều – người vừa hồi âm, Na Trát chớp chớp đôi mắt, gật đầu tỏ vẻ hiểu được: “Ra là vậy”.
Mắt thấy nàng lại sắp mở miệng nói nữa, Vương Chi buộc phải lên tiếng nhắc nhở:
“A di...”.
“Biết rồi”.
Ném cho Vương Chi một cái nhìn bất mãn, Na Trát bảo: “Xong ngay đây”.
Từ trong không gian giới chỉ của mình, nàng lần lượt lấy ra ba tấm linh phù màu đen, kế đấy thì hướng Tiểu Kiều đi tới.
“Na Trát tỷ...”.
“Chìa tay ra”.
Trước yêu cầu của Na Trát, dù trong lòng nghi hoặc nhưng Tiểu Kiều vẫn ngoan ngoãn làm theo.
“Tiểu Kiều, có biết ta sắp làm gì ngươi không?”.
Đáp lại là một cái lắc đầu thành thật.
“Hừm”.
Nhẹ hắng giọng, Na Trát bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Ta chuẩn bị chặt tay ngươi a”.
Nghe vậy, Tiểu Kiều tức thì biến sắc, cánh tay đang giơ ra cũng bất giác thu về.
“Khì...”.
Bật cười mấy tiếng, Na Trát chê bai: “Coi ngươi kìa, coi ngươi kìa. Mới hù dọa một chút mà mặt mày tái mét rồi... Cả nói đùa hay nói thật mà ngươi cũng không phân biệt được”.
“Được rồi, làm chính sự”. – Chủ động cầm lấy tay Tiểu Kiều, nàng nói – “Tay của ngươi thì đúng là không cần, nhưng vài ba giọt máu thì nhất định phải có”.
Máu?
Giữa lúc Tiểu Kiều còn đang tự hỏi thì phía đối diện, ai kia đã hành động...
“Hít...”.
Bị “tấn công” bất ngờ, dưới cơn đau, Tiểu Kiều không nhịn được hít hà một hơi.
Cúi xuống nhìn cổ tay hiện vẫn còn đang chảy máu của mình, trong dạ ngờ vực, nàng hỏi:
“Na Trát tỷ, máu của ta...?”.
“À, để dùng làm nguyên liệu”.
Trong khi Tiểu Kiều còn chưa kịp hiểu thì Na Trát đã hoàn thành công việc.
Chẳng chút chần chừ, nàng đưa tay hướng không trung phẩy nhẹ. Gần như lập tức, đám máu huyết lấy từ Tiểu Kiều cũng bay lên, xoay tròn...
Vài giây sau...
Từ trong tay Na Trát, ba tấm linh phù màu đen khi nãy nhanh chóng được đánh ra, đích đến thì chính là vòng tròn được tạo nên từ đám máu huyết nọ.
“Dung Huyết!”.
“Ong!”.
“Ong!”.
...
...
“Phù... Ù... Ù...”.
Đem ba tấm linh phù hiện đã dung nhập máu huyết bên trong thu lại, Na Trát thở ra một ngụm trọc khí, mở miệng:
“Tiểu Kiều, cầm lấy”.
Chần chừ tiếp nhận linh phù, Tiểu Kiều thắc mắc:
“Na Trát tỷ, cái này...?”.
“Đồ tốt đấy”.
Na Trát căn dặn: “Đây là ba tấm linh phù cao cấp, mỗi tấm có thể dùng được mười lần, uy lực đủ để diệt sát tu sĩ dưới Thiên hà cảnh. Ngươi hãy giữ lấy phòng bất trắc. Vừa rồi ta có thi triển chút ít thủ đoạn nên ngoài ngươi ra thì không ai có thể sử dụng được đâu”.
Lần lượt nhìn qua Na Trát rồi Vương Chi, Tiểu Kiều ngập ngừng lên tiếng:
“Na Trát tỷ, công tử... Tại sao... Tại sao lại đưa mấy tấm linh phù này cho ta?”.
“Tiểu Kiều”.Lần này hồi đáp là Vương Chi: “Ta và a di có chút việc cần giải quyết nên sẽ rời đi một lúc”.
“Vương Chi. Ngươi... Ngươi định đi đâu?”.
Ngó sang Tiểu Đinh Đang với nét mặt khẩn trương bên cạnh, Vương Chi cười nhẹ trấn an:
“Không xa đâu. Yên tâm, ta sẽ quay lại sớm thôi”.
“Ngươi... Nói thật không?”. – Tiểu Đinh Đang như vẫn chưa tin, hỏi lại.
“Thật”. – Vương Chi gật đầu khẳng định – “Trong hôm nay ta sẽ quay lại”.
...
...
Tiểu Đinh Đang, Tiểu Kiều, cả hai đứng im lặng dõi mắt nhìn theo bóng dáng Na Trát, Vương Chi cùng Tâm Lan trong lòng hắn, tận đến khi chúng hoàn toàn tan biến...
Từ trong thâm tâm, gần như cùng lúc, hai giọng nói cất lên:
“Vương Chi, ta sẽ chờ ngươi”.
“Công tử, ta sẽ chờ ngươi”.
...
...
Vạn Kiếm Môn.
Anh Tiên Đài.
Hôm nay, tại chỗ này đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Một cái đài để thi đấu và chín tảng đá dùng làm nơi đặt chân khác.
Căn bản thì chỗ này đã chẳng còn là Anh Tiên Đài nữa rồi, dù cho vẫn là vị trí cũ đi nữa.
Thật ra thì diện mạo của hôm nay, chỉ có chín tảng đá lớn lơ lửng trên không là của Vạn Kiếm Môn lắp vào thôi, về phần đài thi đấu, nó thuộc về một vị chủ nhân khác.
Không phải môn phái nào thuộc tám đại tông môn. Đài thi đấu đang hiện hữu ấy, nó là vật sở hữu của Cố Hồng Nhan – tam công chúa của Đông Thanh Điện – một trong bốn đại điện của Tứ Thiên Điện.
Dĩ nhiên, sửa chữa hay thay thế vốn là nghĩa vụ của Vạn Kiếm Môn, chẳng can hệ gì đến Cố Hồng Nhan hay là Tứ Thiên Điện cả. Thậm chí người đã ra tay hủy nát Anh Tiên Đài hôm qua là Vương Chi, hắn cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì hết. Đơn giản là bởi trong đại hội Tông môn chi chiến này, ngay từ đầu đã không hề có quy định hạn chế chiến lực cũng như truy cứu hành động làm tổn hao tài sản nào đối với tuyển thủ tham gia thi đấu.
Đùa gì vậy?
Đại diện cho tông môn thi đấu, đã hạn chế tuổi dưới năm mươi rồi, nếu mà còn hạn chế chiến lực nữa thì còn đánh đấm làm gì?
Truy cứu hành động làm tổn hao tài sản ư? Dám cá là sẽ bị tu sĩ thiên hạ cười cho thúi mặt đấy.
Anh Tiên Đài bị hủy nát, trong chuyện này chẳng ai phải chịu trách nhiệm cả. Nếu thật sự cần tu bổ, sửa chữa hoặc là thay thế cái mới mà nói, như vậy thì đứng ra nhận lấy 9z3sMCI cũng chỉ có Vạn Kiếm Môn. Dẫu sao thì đại hội năm nay cũng là do bọn họ chủ trì, họ không làm thì còn ai làm đây?
Theo lý thì chuyện sẽ diễn ra như thế. Tuy nhiên, thực tế lại khác đi đôi chút. Chẳng rõ là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Cố Hồng Nhan lại nhận lấy “trách nhiệm”, tự mình đem Phong Vũ Kỳ Bàn – một kiện thánh khí của bản thân ra làm đài thi đấu tạm thời.
Lại nói, Phong Vũ Kỳ Bàn này quả không hổ danh với hai chữ “thánh khí”, độ cứng rắn của nó phải gọi là kinh khủng, thậm chí hiện giờ, sau khi đã trải qua hết vòng đấu thứ ba, bất kể những đòn đánh với lực lượng kinh nhân của đám người Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá, Mộng Đoạn thì nó vẫn cứ trơ trơ ra đấy, ngay đến một vết xước nho nhỏ cũng chẳng hề lưu lại.
Khỏi cần đoán cũng biết đó không phải là một kiện thánh khí bình thường.
“Công chúa đúng là công chúa, tùy tiện xuất ra một kiện pháp khí thì đã lợi hại như vậy...”.
Lưng tựa ghế, Công Tôn Quy nhìn xuống đài thi đấu do Phong Vũ Kỳ Bàn hóa thành bên dưới mà liên tục cảm thán:
“... Thật không biết được chế ra từ tài liệu gì, độ cứng rắn như thế... Đúng là quá lợi hại... Quá lợi hại...”.
Đang ngồi kế bên, Công Tôn Tiểu Điệp nghe phụ thân mình cứ liên tục cảm thán mãi thì bất giác đâm ra bực bội.
“Soạt” một tiếng, hắn đem chiếc quạt vốn đang phe phẩy xếp lại, giọng khó chịu:
“Lão rùa đen, ông thôi lải nhải đi được không. Có lợi hại thì cũng là đồ của người ta, ông ngồi đây ca ngợi thì ích gì”.
“Thì bởi là đồ của người ta nên ta mới ngồi đây ca ngợi, chứ nếu nó mà là đồ của ta thì ta cảm thán nỗi gì”.
Công Tôn Quy liên tiếp chỉ xuống mấy vị trí trên Phong Vũ Kỳ Bàn bên dưới, nói: “Chỗ đó, chỗ đó, với chỗ đó, cả chỗ đó nữa, ngươi nhìn ra không? Toàn bộ đều có trận pháp cực kỳ lợi hại a. Mặc dù chưa hiểu hết nhưng theo ta đoán thì chúng rất có thể đều là sát trận. Ngươi đừng nghĩ bàn cờ này chỉ có mỗi năng lực phòng ngự khủng bố đơn giản như vậy, một khi thực sự khởi động những trận pháp bên trên thì uy lực không phải chuyện đùa đâu...”.
“Lão rùa đen, một kẻ mù tịt về trận pháp như ông mà lại có thể nhìn ra trên bàn cờ đó có pháp trận, hơn nữa còn đoán nó là sát trận lợi hại, thật khâm phục nha”.
Bị chính con trai mình vạch trần, Công Tôn Quy cười giả lả mấy tiếng, kế đấy thì hắng giọng:
“Hừm hừm... Tiểu Điệp, ngươi cần gì phải như vậy chứ”.
Không thấy đối phương hồi âm, Công Tôn Quy đành đưa tay vuốt chòm râu cho đỡ mất tự nhiên, ra dáng người hiểu biết buông ra một câu:
“Tiểu Điệp à, thật ra vừa rồi phụ thân đây chỉ là muốn thử ngươi thôi... Nhưng mà... Cái Phong Vũ Kỳ Bàn này quả thực là rất lợi hại. Chỉ tính riêng độ cứng rắn thôi thì cũng đã rất khủng bố rồi. Ta dám cá dù cho cái tên điên kia có muốn cũng tuyệt không thể đem nó hủy đi nữa đâu”.
Tên điên?
Nghe đến hai chữ đó, trong mắt Công Tôn Tiểu Điệp chợt ánh lên một chút khác lạ.
“Lão rùa đen ông tự dưng nhắc đến hắn làm gì? Hôm nay hắn cũng đâu có xuất hiện”.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là không có hắn trong lòng lại cảm thấy đại hội này trở nên thiếu thiếu thôi.”