Cái nhìn nọ, nó chẳng có xấu hổ, duy nhất hiện hữu chỉ mỗi tức giận mà thôi. Lại nói, sự giận dữ của Âm Cơ, dám cá là nó phải lớn lắm. Cặp mắt nàng, chúng đã biểu lộ tất cả, trừng lên thấy rõ.
Không phải mới đây mà Âm Cơ đã tỉnh dậy từ sớm rồi, thậm chí còn trước cả thời điểm Lạc Lâm bắt đầu tiếp cận nàng kia. Giả đò không nghe, vờ như chẳng biết, hết thảy đều là có dụng ý cả. Âm Cơ nàng vốn là đang tập trung suy tính kế hoạch đào thoát...
Nhưng...
Suy làm sao, tính nỗi gì khi mà... khi mà mấy quả tuyết lê của nàng cứ liên tục bị người ta xoa nắn, nhào nặn?
Một hai lần thì thôi cũng được đi, Âm Cơ nàng có thể cố gắng nhẫn nhịn, đằng này...
Càng xoa càng mạnh tay, càng nắn lại càng thô bạo, Âm Cơ nàng chịu thế nào cho được. Nên biết đối với nữ nhân Di Thù tộc các nàng, mấy quả tuyết lê chính là vị trí rất nhạy cảm, so với những nữ nhân khác thì độ nhạy cảm chí ít cũng cao hơn gấp ba lần đấy!
Thú thực, ban đầu Âm Cơ nàng không nghĩ mình sẽ bị Lạc Lâm đối xử như thế này đâu. Nàng tưởng rằng Lạc Lâm chỉ bởi hiếu kì hay cái gì đó đại loại nên mới động chạm vào ngực mình thôi. Nói sao thì đối phương cũng là nữ nhân, hơn nữa dung nhan còn rất đỗi mê hoặc lòng người, lý gì lại có ý đồ bất chính với nàng được...
Âm Cơ, nàng đã cho là như vậy, hoặc cũng có thể nàng đã muốn tin là như vậy. Tuy nhiên, với những gì diễn ra sau đấy, khi mà mấy quả tuyết lê của nàng đã bị nhào nặn đến đỏ hồng hết cả lên thì dẫu muốn nàng cũng chẳng thể tin tưởng được nữa. Sự "an toàn" của nàng, nó đang bị đe dọa nghiêm trọng. Vị siêu cấp mỹ nữ ngồi bên cạnh nàng đây rõ ràng không chỉ đơn thuần bởi hiếu kì mà đưa tay động chạm. Đôi ma trảo của đối phương, chúng càng lúc càng gia tăng lực đạo, động tác trở nên thô bạo tới nỗi khiến nàng cảm thấy như sắp ngạt thở. Theo nhiều nghĩa.
Cái này nói lên điều gì?
Đây nào phải hiếu kì dò xét, rành rành là quấy rối, là sàm sỡ!
"Biến thái", "yêu nhân", đó là những danh từ vừa mới hiện lên trong đầu Âm Cơ, đối tượng được gán thì hiển nhiên là vị siêu cấp mỹ nữ đang ngồi ngay sát bên nàng. Phải, Âm Cơ đã cho rằng vị mỹ nữ này, đối phương thực chất là hạng cực phẩm trong truyền thuyết, những kẻ có ham muốn đặc biệt khác người.
Tất nhiên, Âm Cơ đã sai. Thực tế chuyện đã không như nàng nghĩ. Lạc Lâm bất quá mới chỉ là một tiểu cô nương với tuổi đời còn chưa tròn mười một, làm sao lại có thể là một tên "biến thái", một gã "yêu nhân" được. Mọi thứ chẳng qua là bởi rảnh rỗi nên sinh nông nổi, một mình buồn chán mà bày trò đùa nghịch, vừa rồi quá thô bạo tất thảy đều do Lạc Lâm bất giác nghĩ đến sự hững hờ của Thi Quỷ mà thôi.
Nhưng dù là vậy, dù sự thô bạo kia có thật vô tình thì lúc này nó cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Hành vi quấy rối của Lạc Lâm là thật, động tác xoa nắn cũng là thật. Nàng đã làm ra một chuyện "biến thái" vậy nên bị người nhận định là kẻ biến thái xét ra thực chẳng oan. Sự căm tức mà Âm Cơ dành cho nàng, nó rất phải đạo. Đừng nói trừng mắt, thậm chí dù Âm Cơ có đứng dậy vung tay đánh nàng đi nữa thì cũng hợp lẽ thôi.
Tiếc rằng...
Âm Cơ, nàng đánh không được. Dù muốn cách mấy cũng đánh không được.
Đánh? Ngay đến một ngón tay Âm Cơ nàng còn chẳng nhích nổi đây này!
Linh lực lẫn huyệt đạo của nàng hiện đều đã bị Nghinh Tử phong bế rồi a!
Thế đấy, Âm Cơ nàng đã mất đi năng lực hành động, bị bất lực rồi. Hiện tại, điều duy nhất nàng còn có thể làm ra được là mở to mắt để biểu thị cơn giận trong lòng cũng như truyền đạt ý niệm phản đối hành vi sàm sỡ của Lạc Lâm mà thôi.
Chỉ là... nó sẽ hữu dụng sao?
Câu trả lời rất nhanh đã được đưa ra.
Ngay sát bên, sau một đỗi ngồi im bất động, Lạc Lâm cuối cùng cũng lấy lại sự bình tĩnh cần thiết. Những ngón tay đặt trên mấy quả tuyết lê nhẹ nhàng thu hồi, bằng dáng vẻ tự nhiên nhất có thể, nàng nói với Âm Cơ:
"Ngươi đang bị thương nặng, không cần phải tỉnh dậy sớm như vậy đâu. Hay là ngươi cứ ngủ thêm chút nữa đi...".
Ngủ?
Nằm bên dưới, Âm Cơ nghe tới đó thì lập tức phản ứng, bằng âm điệu. Từ trong chiếc miệng đóng kín của nàng, những tiếng "ưm ưm" liên tục cất lên, một cách yếu ớt.
Đấy là sự phản đối, chẳng có gì phải bàn cãi về điều đó cả. Nó quá hiển nhiên rồi. Vậy mà, chính cái điều "hiển nhiên" ấy, khi truyền tới tai Lạc Lâm thì lại "bỗng trở thành" một dấu hiệu cực kỳ phức tạp khiến nàng không thể hiểu được. Chính vì thế, nàng hỏi:
"Ngươi đang muốn nói cái gì vậy? Rất đồng tình đúng không?".
"Ưm ưm... ưm...".
"Chậc, ngươi cứ ưm ưm như này thật khó cho ta...".
Ra vẻ suy tư trong chốc lát, Lạc Lâm lúc này mới lại cất tiếng:
"Được rồi, hay là như vầy đi: Bây giờ ta sẽ hỏi lại lần nữa, nếu đồng ý thì cứ mở mắt giống hiện tại, bằng nếu không phản đối thì ngươi hãy nhắm mắt".
"Hừm...".
Khẽ hắng giọng, nàng bắt đầu hỏi: "Bởi do thương tích của ngươi rất nặng, ta thấy ngươi nên nghỉ ngơi mới là tốt nhất, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?".
...
Vài giây sau.
Câu trả lời đã được xác nhận. Âm Cơ, nàng mở mắt, so với trước càng muốn lớn hơn một chút. Tương tự, sự tức giận của nàng cũng là như thế, tăng lên đáng kể.
Tại sao ư?
Chẳng phải đó là điều đương nhiên. Âm Cơ nàng vốn dĩ làm gì có quyền lựa chọn chứ.
Quy ước mà Lạc Lâm đưa ra thế nào?
"Nếu đồng ý thì cứ mở mắt giống hiện tại, bằng nếu không phản đối thì ngươi hãy nhắm mắt", hai lựa chọn được nêu ra, chúng rõ ràng chỉ là một thôi a!
Mở mắt cũng là đồng thuận mà nhắm mắt cũng là đồng thuận...
Con mẹ nó quá thối rồi! Thật là quá thối rồi!
Thời khắc này đây Âm Cơ thực chỉ muốn giơ chân đá cho Lạc Lâm mấy phát rồi lột hết quần áo đối phương ra giày vò cho hả giận. Và chắc chắn là nàng sẽ không dừng lại ở mỗi bộ ngực, nơi mấy quả tuyết lê đang nằm thôi. Âm Cơ nàng sẽ làm nhiều hơn thế, gấp năm, gấp mười lần những gì mà nàng đã phải chịu đựng...
Đáng tiếc... Đáng tiếc tất cả vẫn chỉ là muốn trong khi thực tế...
Bất lực vẫn hoàn bất lực.
...
Càng nghĩ lại càng nghẹn khuất, càng nhìn thì lại càng tức giận, mà càng tức giận thì hai mắt Âm Cơ lại càng mở to ra, tới độ tưởng chừng như sắp nổ tung luôn vậy.
Nhưng... đấy là vấn đề của Âm Cơ nàng, Lạc Lâm - kẻ đã chọc giận nàng - nào có bận tâm gì đến.
Bằng vẻ mặt ngây thơ thánh thiện, Lạc Lâm "tốt bụng" khuyên bảo:
"Vị tỷ tỷ này, ngươi không nên mở mắt to như thế, sẽ tổn hại sức khỏe đôi mắt lắm. Nào, để ta giúp ngươi".
Nói đoạn, nàng đưa tay ra, đặt bàn tay lên mắt Âm Cơ, từ từ vuốt xuống...
"Sao ngươi lại mở ra nữa rồi? Chậc, phải nhắm lại đi chứ...".
Và như thế, Lạc Lâm lại tiếp tục đặt tay lên mặt Âm Cơ lần nữa.
...
"Ài... Ta biết nhan sắc của mình rất là kiều diễm mị nhân, thế nhưng tỷ tỷ ngươi cũng đừng nên cố chấp như vầy chứ. Đang bị thương nặng mà mở to mắt sẽ tổn hại sức khỏe lắm...".
Trong khi nói, Lạc Lâm tạm để mặc Âm Cơ, lấy từ bên trong không gian giới chỉ ra một số đồ vật. Tính ra thì cũng chẳng phải loại trân quý, đặc sắc gì, bất quá mấy cây bút, vài ba hũ mực mà nàng vẫn hay dùng để viết vẽ linh tinh thôi.
"Ừm, nhiêu đây chắc là được rồi".
Sau khi đặt toàn bộ bút, mực xuống đất, Lạc Lâm lúc này mới ngó sang Âm Cơ hiện vẫn còn đang nằm trừng mắt, tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ài... Thôi đành vậy, tỷ tỷ ngươi đã không tình nguyện thì để ta giúp cho".
Dứt câu, nàng hợp ngón trỏ và ngón giữa ở bàn tay phải lại, điểm lên trán Âm Cơ một chỉ. Thoáng chốc, hai mắt Âm Cơ từ từ khép chặt...
Cùng lúc, ở phía sau thạch động, trong một thạch thất tạm bợ đã được bố trí kết giới ngăn cách, một đôi mắt khác đang dần hé mở. Chủ nhân đích thị Tiểu Kiều.