“Cố sư muội, thấy sao?”.
Nghe lão nhân béo hỏi xong, cô gái họ Cố chưa vội hồi âm mà quan sát Mộng Đoạn thêm một lúc rồi mới nhận xét:
“Trong vòng một năm hắn chắc chắn sẽ đột phá Linh châu đệ lục trọng”.
“Ta cũng có cùng suy nghĩ”. – Bên cạnh, lão nhân gầy cũng gật gù tán đồng.
“Nếu vậy…”. – Cố ý kéo dài, lão nhân béo hỏi tiếp – “… sư đệ nói thử Mộng Đoạn so với Cao Bá của Vạn Kiếm Môn và Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn thì thế nào?”.
Nghĩ ngợi một chút, lão nhân gầy đáp:
“Căn cứ vào khí tức lẫn lượng linh lực thì Mộng Đoạn hơn một bậc, tuy nhiên… về phần ai mạnh ai yếu thì phải đánh qua mới biết. Linh lực cũng không phải thứ duy nhất quyết định thực lực”.
“Hai vị sư huynh”.
Cô gái họ Cố đột nhiên xen vào: “Vậy còn hai kẻ kia?”.
Hai kẻ kia?
Hai lão nhân nhanh chóng hiểu ra.
“Sư muội là muốn nói tới Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông và tiểu tử đang trùm khăn che mặt của Hồng Diệp Cốc?”.
Thấy cô gái họ Cố gật đầu xác nhận, lão nhân béo nói tiếp:
“Hai kẻ này cũng rất khá. Chưa vội bàn đến chiến lực, chỉ riêng thủ đoạn che giấu khí tức thôi cũng đã đủ khiến người kinh ngạc rồi. Thú thật thì so với Công Tôn Tiểu Điệp, Cao Bá và Mộng Đoạn, ta cảm thấy hai kẻ này thú vị hơn một chút”.
Một chút ư?
Cô gái họ Cố không nói gì, chỉ gật đầu cười nhẹ. Đối với hai kẻ kia, nàng cũng cảm thấy có chút thú vị. Linh châu đệ ngũ trọng mà lại có thể qua mặt được Cố Hồng Nhan nàng, dù là Đại Việt Giới cũng chưa thấy ai đấy.
Về phần Vương Tuyết Nghi thì lúc nãy thượng đài nàng đã nhìn qua, mạnh yếu ra sao cũng cảm nhận được ít nhiều; hiện chỉ còn lại tên trùm khăn che mặt kia của Hồng Diệp Cốc là chưa biết hư thực thế nào…
“Hy vọng ngươi không phải loại thùng rỗng kêu to”.
…
Trong khi đó, dưới đài.
Lúc này bộ dáng của Đường Tâm phải nói là hết sức chật vật. Tay, chân, lưng, bụng, mỗi chỗ đều có máu tươi không ngừng chảy ra.
Hắn đã bị thương, ra tay thì dĩ nhiên là Mộng Đoạn.
Tuy rằng trước đó đã nghe nhiều về Mộng Đoạn, hơn nữa trong lòng cũng nhận định rằng đối phương rất mạnh, thế nhưng đến tình trạng khiến hắn chẳng có tí lực phản kháng như hiện giờ thì…
Lẽ nào đây mới đúng là thực lực chân chính của Linh châu đệ ngũ trọng sao?
Hít sâu một hơi, Đường Tâm thoáng điều chỉnh tâm tình, trước ánh mắt nghi hoặc của Mộng Đoạn tự mình cắt một đường thật sâu trên cổ tay.
Hắn đây là đang định làm gì, lẽ nào thấy máu của mình chảy còn ít quá nên cắt thêm sao?
Ừm… thực tế thì cũng chẳng khác nhiều lắm. Đường Tâm… hắn đúng là đang cần đến máu của mình. Càng nhiều càng tốt.
Vừa đem máu tụ lại hắn vừa kết ấn, miệng hô từng chữ một:
“Bát… Cực… Hồng… Đồ”.
“Ong!”.
Chữ cuối cùng vừa ra, trước ngực hắn, toàn bộ máu huyết tức thì tiêu thất, thay vào đó, một đồ án mau chóng hình thành, linh quang đỏ rực.
“Ong!”.
Không im lặng đứng nhìn nữa, Mộng Đoạn cũng bắt đầu thi triển thần thông của mình.
Hắn đưa thanh trường kiếm dài gần năm thước ra trước, dựng thẳng, thân kiếm áp mi tâm.
“Khai”.
Chỉ một chữ ngắn gọn, kiếm của hắn tức thì phát sinh dị biến. Khí tức của nó đã thay đổi. Nếu như từ nãy giờ nó chỉ là một con sói thì bây giờ, nó chính là một con hổ. Một con hổ với những chiếc nanh sắc vương đầy máu tanh.
“Tới đi”. – Giọng lạnh lùng, Mộng Đoạn hướng Đường Tâm bên kia bảo.
“Như ngươi muốn”.
Bàn tay xòe rộng, Đường Tâm mang theo Bát Cực Hồng Đồ lao thẳng về phía đối phương.
Ngay khi còn cách Mộng Đoạn chừng năm bước chân, hắn bất ngờ phóng người lên, giơ tay đánh xuống.
“Bát Cực Chưởng!”.
Chính tại khoảnh khắc hung hiểm này, Mộng Đoạn lần nữa hé môi…
“Ầm!”.
…
…
“Đường Tâm bại rồi”.
“Lăng Mị, người ta còn chưa đánh xong mà thắng bại cái gì”.
“Cốc”.
“Ai ui”.
Xoa xoa cái trán vừa bị gõ, Tiểu Đinh Đang bực bội:
“Lăng Mị, làm gì mà ngươi lại gõ trán ta hả?!”.
“Thích đấy được không?”.
“Lăng Mị ngươi…”.
Chẳng để cho Tiểu Đinh Đang kịp nói thêm, Lăng Mị cắt ngang: “Tiểu Đinh Đang, ta nói ngươi đấy, bình thường kêu luyện công thì trốn lên trốn xuống, rồi cả mấy cuốn ngọc giản tâm đắc ném cho ngươi cũng chẳng chịu đọc, bây giờ đã biến thành một kẻ thiếu kiến thức mà còn không biết nữa”.
“Ngươi chỉ là một tên Linh châu cảnh hạ đẳng, trong khi dưới kia người ta thấp nhất cũng là Linh châu trung đẳng đệ tứ trọng, ngươi hiểu cái gì mà dám phủ định lời của ta hả?”.
Hừ! Rõ ràng là xem thường ta.
Trong lòng không phục, Tiểu Đinh Đang phản bác: “Bọn họ đánh nhau chứ có phải thi đối đáp đâu mà không hiểu. Vừa rồi tên Mộng Đoạn kia bị trúng Bát Cực Chưởng rồi, dù hắn có tu vi cao hơn thì cũng đã bị thương, ưu thế rõ ràng là đang thuộc về Đường Tâm a”.
“Thế sao?”.
Lăng Mị bĩu môi, chỉ xuống đài bảo:
“Vậy người nhìn kỹ lại xem”.
Theo ngón tay của nàng, Tiểu Đinh Đang ghé mắt nhìn xuống.
Chưa nhìn chưa tỏ, vừa nhìn Tiểu Đinh Đang liền bị làm cho kinh ngạc. Tình cảnh dưới Anh Tiên Đài đã hoàn toàn thay đổi.
Mộng Đoạn vẫn ung dung đứng đấy, cả người lông tóc không chút tổn hại nào. Còn Đường Tâm – người mà cô bé cho là đã chiếm ưu thế - lại đang… cũng đứng nhưng là đứng hộc máu. Chúng đang không ngừng theo miệng hắn chảy ra.
“N-Này… này…”.
Mấp máy cả buổi mà Tiểu Đinh Đang vẫn chẳng thể thốt ra được câu nào. Cô bé không hiểu chút xíu nào hết.
Không phải vừa rồi Bát Cực Chưởng của Đường Tâm đã đánh xuống rồi sao? Khi đó Mộng Đoạn kia rõ ràng còn chưa phản ứng kịp mà…
Hiểu được nghi hoặc của cô bé, Lăng Mị hào phóng giải thích:
“Tiểu Đinh Đang, Mộng Đoạn kia không phải là không phản ứng kịp đâu. Thật ra vừa rồi hắn đã di chuyển, chỉ có điều do tốc độ quá nhanh nên khiến cho một tên Linh châu cảnh hạ đẳng như ngươi lầm tưởng là hắn vẫn đứng yên thôi”.
“Ngã người, nâng kiếm, tính toán và điều chỉnh cường độ linh lực, Mộng Đoạn đều đã làm, hơn nữa còn là cực kỳ chuẩn xác. Nói ngươi hay, kiếm khí của hắn rất đáng sợ, căn bản không phải Bát Cực Chưởng của Đường Tâm có khả năng đối chọi. Nếu như hắn không kịp thời giảm đi hai thành tám linh lực thì e là bây giờ Đường Tâm đã bị cắt ra làm đôi rồi”.
“Lăng Mị, làm sao ngươi biết chính xác là hắn đã giảm đi hai thành tám linh lực? Không phải ngươi thấy ta thiếu hiểu biết nên nói càn nói đại đấy chứ?”.
“Cốc”.
“Ai ui…”.
…
“Tiếp theo là trận chiến thứ năm: Tần Lệ của Yêu Tông đấu Vương Tân của Hồng Diệp Cốc. Mời thượng đài”.
Lôi Thiên Hà vừa nói xong thì chỗ của Yêu Tông, nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần cũng hướng đệ tử mình dặn dò:
“Lệ nhi, đừng khiến sư phụ thất vọng”.
“Sư phụ yên tâm, trong vòng mười chiêu đệ tử nhất định sẽ đem Vương Tân kia đả bại”.
“Tốt, xuống dưới đi”.
“Đệ tử xin phép”.
Ngay khi Tần Lệ vừa bay xuống thì một giọng châm chọc cất lên:
“Tiểu Đinh Đang, ngươi có thấy trời vừa nổi gió không? May mà tu vi của ta cao cường chứ không thôi là đã bị thổi bay khỏi ghế rồi a”.
Lần này, chẳng hiểu sao Tiểu Đinh Đang bỗng thông minh lên hẳn. Cô bé phối hợp gật mạnh liên tiếp hai cái, nói:
“Lăng Mị tỷ, ngươi nói đúng a. Nhờ có ngươi che chắn chứ nếu không ta cũng bị cái con gió kia cuốn đi mất rồi”.
“Tiểu Đinh Đang, ngươi thấy chúng ta có nên nghĩ ra một cái tên để đặt cho con gió này không?”.
“Vậy ngươi thấy cái tên này thế nào... Ừm, gọi là con gió ‘Mười chiêu đánh bại’ có được không?”.
“Mười chiêu đánh bại? Tiểu Đinh Đang, ta không ngờ ít học như ngươi mà cũng nghĩ ra được cái tên hay như vậy…”.