Mặc dù tất cả chỉ là giả thuyết, tuy nhiên, nếu cho rằng nó thái quá thì thật không đúng. Bởi vì ngay bây giờ, thời khắc này, thực tế cũng đang diễn ra tương tự, khác chăng là từ một nhân vật giả định mơ hồ nào đó đã được thay bằng những con người bằng xương bằng thịt. Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu, bọn họ đang trố mắt ra nhìn, đối tượng thì hiển nhiên là Ni Na. Vì Ni Na và Vương Chi đã dừng lại một đỗi khá lâu nên khoảng cách giữa hai bên đã được rút ngắn đi rất nhiều, đủ để mấy người họ có thể quan sát rõ những cử chỉ nũng nịu của ai kia.
“Hà Khương, ngươi mau nói cho ta biết là ta không bị hoa mắt đi“.
“Nếu Cao Cường ngươi bị hoa mắt thì chắc là ta cũng đang bị ảo giác“.
“Nếu hai ngươi bị hoa mắt và ảo giác thì Lê Hậu ta khẳng định là đang nằm mơ“.
...
...
Hơn mười phút sau.
Vương Chi lúc này vẫn đang đi trước dò đường, còn Ni Na thì... vẫn lẽo đẽo theo sau hắn. Mọi thứ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như nàng không ngừng mở miệng líu ríu bên tai hắn. Hắn... thật là thấy rất phiền.
“Này Ni Na, ta nói ngươi đấy, làm ơn đừng có tra tấn lỗ tai ta nữa có được không? Nó sắp bị ngươi làm cho biến dạng rồi đây này“.
“Đâu? Cho ta xem“.
Mắt thấy Ni Na định đưa tay sờ tai mình, Vương Chi lập tức đẩy nàng ra, kéo rộng khoảng cách, hỏi:
“Ni Na, ngươi làm gì vậy?“.
“Thì xem tai ngươi. Vừa rồi ngươi chẳng bảo nó bị biến dạng còn gì?“.
“Ni Na, đây là tai của ta a. Từ khi nào mà ngươi trở nên tốt bụng như vậy?“.
“Sao? Ý ngươi là trước giờ ta rất xấu xa?“.
“Còn không phải“. - Trong lòng Vương Chi đã thầm nói như thế. Có điều đó là trong lòng, ngoài mặt thì hắn lại đáp thế này:
“Không, làm gì có. Ngươi vừa có bản lãnh, vừa có chủ kiến, dung mạo lại còn xinh đẹp như vậy, sao có thể là người xấu xa được“.