"Oành...!".
...
Sau tiếng nổ bạo liệt, thân ảnh Thi Quỷ cũng liền hiện ra. Tất nhiên là tại một vị trí khác.
Che chắn trước người Lạc Lâm, với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, hắn bảo: "Lạc Lâm, ra ngoài trước đi".
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
"Ngươi nên làm theo lời hắn". - Lạc Lâm còn chưa nói hết câu thì Khổng Lăng đã chen ngang. Thần tình của nàng, nếu so với Thi Quỷ thì cũng trầm trọng không kém.
Có điều, sự nghiêm túc ấy lại chẳng phải thứ khiến Lạc Lâm để ý; làm nàng bận lòng là một vấn đề khác. Nàng không hiểu. Nàng không hiểu tại sao chuyện lại thành ra như vầy. Nàng không hiểu tại sao Khổng Lăng lại bỗng nhiên ra tay công kích Thi Quỷ. Hai người vốn dĩ là đạo lữ song tu của nhau, đã gắn bó với nhau hơn năm năm dài kia mà...
"Khổng Lăng, tại sao? Tại sao ngươi lại...".
...
"Tại sao ư?".
Khổng Lăng nhìn sang Thi Quỷ, nói: "Đơn giản bởi đây là việc nên làm. Giữa ta và hắn sẽ chỉ có một người được bình an bước ra khỏi toà Hoan Nhạc Thần Cơ này".
"Nhưng ngươi và Tiểu Quỷ sư phụ... Hai người các ngươi quan hệ đâu khác gì phu thê".
"Phu thê?".
Khổng Lăng lắc đầu: "Lạc Lâm, ngươi không hiểu. Từ rất lâu ta đã từng có một lời thề độc, đó là sẽ không bao giờ để cho bất cứ một gã nam nhân nào nhìn thấy chân diện mục của mình. Thế nhưng hắn, hắn chẳng những đã thấy khuôn mặt ta mà còn...".
Hít nhẹ một hơi, Khổng Lăng tiếp tục, giọng thêm phần kiên định: "Chuyện xảy ra tại đây phải bị chôn vùi tại đây. Giữa ta và hắn vốn dĩ không thể cùng nhau...".
Chuyển mắt lên người Thi Quỷ, nàng hỏi: "Thi Quỷ, thiết nghĩ ngươi vốn cũng không định để ta bình an bước ra khỏi đây đi?".
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
...
Sau vài giây trầm mặc, Thi Quỷ đáp lại, thanh điệu khá từ tốn: "Đúng vậy. Ta quả thực không định sẽ để ngươi bình an mà ra khỏi Hoan Nhạc Thần Cơ. Một vị chân nhân cảnh hậu kỳ như ngươi thật sự quá nguy hiểm".
"Tiểu Quỷ sư phụ, Khổng Lăng, hai người các ngươi... các ngươi...".
Tới nước này, khi đã nghe đôi bên bộc bạch tâm tư, Lạc Lâm đã phần nào hiểu được; dù vậy, nàng như cũ vẫn chẳng thể đón nhận. Năm năm qua, theo thời gian trôi, nàng cứ ngỡ khúc mắc giữa Thi Quỷ và Khổng Lăng đã dần được cởi bỏ, tưởng rằng bọn họ ít nhiều cũng có cảm tình với nhau. Tốt xấu gì thì cũng là "phu thê" suốt năm năm dài kia mà...
Thế nhưng... Lạc Lâm nàng sai rồi. Khúc mắc, nó hãy cứ còn đó. Thi Quỷ - Khổng Lăng, bọn họ nào phải phu thê gì, căn bản là kẻ địch. Bọn họ đã che đậy sự thù hằn và lòng nghi kỵ hòng lợi dụng lẫn nhau để thoát khỏi giam cầm. Và hôm nay, thời khắc này đây, khi mà lối ra đã mở, ân oán cũng tới lúc phải thanh toán rồi...
"Lạc Lâm". - Giữa lúc Lạc Lâm còn đang hoang mang thì tiếng Thi Quỷ truyền đến - "Mau ra ngoài".
"Ngươi nên đi. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Ngươi ở lại... chẳng phải ý hay đâu". - Lần này thì tới lượt Khổng Lăng lên tiếng.
"Tiểu Quỷ sư phụ, Khổng Lăng, hai người các ngươi... Các ngươi tại sao cứ phải ta sống ngươi chết? Lẽ nào một chút cảm tình đanh cho đối phương các ngươi cũng không có ư?".
...
Chẳng ai đáp lại. Thay vì nói thì Thi Quỷ đã dùng hành động trả lời. Thân mình khẽ chuyển, hắn đem Lạc Lâm đẩy ra ngoài cửa, kế đấy thì nhanh chóng vận hành linh lực tạo ra kết giới ngăn cách. Tuy rằng không phải ghê gớm lắm, thế nhưng với sức lực phàm nhân như Lạc Lâm hiện tại, muốn phá giải căn bản là bất khả thi hành.
"Không! Tiểu Quỷ sư phụ! Tiểu Quỷ sư phụ!".
"Cho ta vào! Tiểu Quỷ sư phụ...!!".
...
Mặc cho Lạc Lâm ra sức đập tay lên kết giới kêu gọi, phía bên trong, Thi Quỷ vẫn vờ như không nghe không thấy. Sắc mặt lạnh tanh, hắn xoay lại nhìn Khổng Lăng nơi đối diện, mở lời:
"Năm năm ẩn nhẫn, thiết nghĩ cũng chẳng dễ dàng nhỉ?".
"Năm năm phòng bị, cảm giác há lại dễ chịu?". - Không chút kém cạnh, Khổng Lăng đáp trả.
Thi Quỷ cười nhạt: "Năm năm qua, trong lúc ái ân, thỉnh thoảng ngươi lại bật dậy ra tay với ta, dám cá không phải vì muốn tranh giành vị trí bên trên đi. Khổng Lăng, ngươi vẫn luôn thăm dò ta".
"Ngươi thì không chắc?".
Giống như Thi Quỷ, Khổng Lăng cũng cười, đầy mai mỉa: "Thi Quỷ ngươi đã chiếm biết bao nhiêu là tiện nghi của ta, vậy mà trong thâm tâm lại luôn âm thầm tính toán, chờ đợi để giết ta... Thi Quỷ, lòng dạ của ngươi tốt đẹp quá nhỉ?".
"Ồ, ta có nên cho đó là sự hờn trách?".
Dừng một chút, Thi Quỷ nói tiếp: "Khổng Lăng, ngươi đã luôn che giấu bản thân mình suốt năm năm qua. Thêm nữa, ngươi đã không yêu cầu một sự bảo đảm nào về sự an toàn của mình. Không khế ước, không lời thề tâm ma. Tại sao ngươi lại không muốn bị ràng buộc? Khổng Lăng, ngay từ đầu ngươi vốn đã dự tính sẽ giết ta. Ngươi vẫn luôn chờ đợi".
"Gì đây? Thi Quỷ ngươi đây là đang muốn biện minh cho mình?".
Khổng Lăng hừ lạnh: "Hừ! Thân thể ta chính là bị ngươi chiếm đoạt!".
"Soạt!".
Ngay khi lời vừa dứt thì Khổng Lăng cũng liền di chuyển. Tốc độ cực nhanh, nàng áp sát Thi Quỷ, tiếp đấy thì tung ra những đòn đánh đầy bạo lực.
"Ba!"."Ba!".
...
"Ba!".
...
Trong trận mưa quyền gió cước, xen lẫn giữa thanh âm kêu gọi can ngăn của Lạc Lâm, từ miệng Khổng Lăng, giọng oán hận cũng liên tục vang lên...
"Nam nhân ghê tởm, hôm nay ta phải giết ngươi!".
"Ngươi chiếm đoạt ta... làm nhục ta... lại còn muốn lấy mạng ta...".
"... Thứ ác tâm như ngươi...".
"... Sống để làm gì!!".
...
"Ba! Ba!".
"Oành!".
"Ầm... ầm...!!".
...
Thanh âm bạo liệt qua đi, bụi đá dần lắng xuống...
Từ một góc thạch động, sát vách tường kiên cố, Thi Quỷ dùng tay phủi nhẹ vạt áo, nói bằng giọng chẳng rõ buồn vui:
"Ra đây chính là lực lượng chân chính của ngươi?".
"Còn chưa hết đâu".
Ngẩng đầu nhìn lên, Thi Quỷ lại hỏi: "Khổng Lăng ngươi cho rằng bản thân đột phá đến tầng thứ ba công pháp thì sẽ thắng được ta?".
"Một tộc nhân Câu Kỳ đặc dị ta đây không lý gì lại thua kém một tên Dị Chủng thấp hèn như ngươi". - Khổng Lăng hồi đáp với lời lẽ tin tưởng mười mươi. Chí ít thì hình thức biểu hiện ra bên ngoài là như vậy.
Về phần bên trong...
"Khổng Lăng ngươi thật sự cho rằng như vậy?".
Thi Quỷ gợi nhắc: "Ta nhớ trước đây đã từng nói qua, rằng huyết mạch đại ác ma, thân phận, địa vị và thậm chí kể cả sự hiểu biết của một vị chân nhân hậu kỳ của ngươi, tất thảy chúng đều chả có ý nghĩa gì cả".
"Khổng Lăng, ngươi nghĩ tại sao năm năm qua ta không những không kiểm soát lực lượng của ngươi mà trái lại còn phân phát đan dược đều đặn cho ngươi tu luyện?".
"Thi Quỷ, ngươi muốn nói gì đây?".
Đáp lại Khổng Lăng là ánh mắt sắc lạnh từ Thi Quỷ: "Khổng Lăng, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy: Trước mặt ta, ngươi chẳng là gì cả!".
Chữ cuối cùng vừa ra, thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì Thi Quỷ đã lập tức động thủ. Hắn lao thẳng về phía Khổng Lăng, triển khai lực lượng hoàn toàn khác với ban nãy.
Mạnh hơn gấp bội!
...
"Ba! Ba!".
"Ba!".
...
"Ba!".
...
Dưới áp lực từ những đòn đánh quá đỗi thô bạo của Thi Quỷ, chẳng mấy chốc, Khổng Lăng đã bị đánh bay. Nằm dưới nền đá, nàng đưa tay quẹt nhanh dòng máu tươi vừa trào ra khoé miệng, gượng người đứng lên.
Giọng pha chút oán độc, nàng nói: "Thi Quỷ, khá lắm... Ra trước giờ ngươi vẫn luôn âm thầm qua mặt ta".
"Ngươi và ta đều giống nhau thôi".
"Giống nhau?".
Khổng Lăng bật cười, cười xong thì nghiến răng căm hận: "Một đại ác ma ta lại bị đánh đồng với Dị chủng thấp hèn ngươi... Thi Quỷ, đừng làm ta buồn nôn!".
"Thi Quỷ! Hãy mở to mắt ra nhìn! Ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là kẻ có quyền định đoạt!".
Dứt câu, từ người Khổng Lăng, một cỗ khí tức bỗng bất ngờ bạo phát. Lực lượng, nó đang cấp tốc đề thăng; so với Thi Quỷ thậm chí còn muốn ghê gớm hơn...
Khổng Lăng, nàng rõ ràng vẫn còn con bài ẩn giấu.