“Keng!”.
Nhìn lưỡi hái hiện đang nằm gọn trong miệng huyết long, bộ xương hừ lạnh:
“Đã thích thì ta cho ngươi thêm một cái nữa!”.
Vừa nói, bộ xương vừa thu hồi lại một trong hai cánh tay đang nắm lưỡi hái, tiếp đấy thì di chuyển ra xa, xòe rộng.
Một vệt sáng lóe lên. Trong lòng bàn tay nọ, một lưỡi hái khác hiện ra.
“Chết đi!”.
“Mơ tưởng!”.
“Long Biến – Song Ảnh!”.
“U u u!”.
Lời nam tử vừa dứt thì cơ thể huyết long bỗng bất ngờ phồng to lên, kế đó thì một chuyện kỳ dị xảy ra.
Từ cơ thể huyết long, một con rồng khác được tạo thành.
“Rống!”.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, tại thời điểm huyết long mới vừa ra thì lưỡi hái của bộ xương đã cận kề trong gang tấc.
“Keng!”.
Hệt như khi nãy, lần này lưỡi hái cũng bị ngậm chặt.
Hết rồi ư?
Chưa đâu. Huyết long lại tiếp tục đại triển hung uy. Bằng một thứ lực lượng khủng khiếp, chúng đã lần lượt đem hai chiếc lưỡi hái… trực tiếp cắn vỡ!
“Rắc”.
“Rắc”.
“Hống!”.
“Hống!”.
“Chịu chết đi!”.
Trong âm phong gào thét, hai con huyết long lao thẳng tới chỗ bộ xương bằng một tốc độ cực nhanh.
Tình huống xoay chuyển quá bất ngờ, bộ xương, hay nói đúng hơn thì là cô gái quả thực đã không thể lường được. Sức mạnh từ huyết long do nam tử biến hóa ra quá kinh khủng, hơn nữa lại còn quá quỷ dị. Nếu là bình thường, đối với thuật pháp do một tên tu sĩ Linh châu cảnh thi triển thì chắc chắc nó sẽ không thể nào qua được pháp nhãn của nàng. Chỉ cần liếc một lần là nàng sẽ lập tức ước lượng được ngay. Nhưng với thần thông của nam tử trước mặt này thì… nàng thật là phán đoán không nỗi.
Cũng chính vì đoán không nỗi, ước lượng không ra nên bây giờ, nàng phải trả giá.
Bộ xương do nàng biến thành hiện đã bị hai con huyết long của nam tử xé tan rồi!
“Tiểu tử, ngươi thật là hiếp người quá đáng!”.
Biến trở lại nguyên hình, cô gái tức giận mắng to: “Thân là một đại nam nhân mà lại đi hiếp đáp một cô gái chân yếu tay mềm, ngươi có còn biết liêm sĩ là gì hay không hả?!”.
Nghe nàng nói vậy, vốn đang hừng hực khí thế, động tác của nam tử nhất thời khựng lại, ngay đến sát tâm cũng đình trệ trong thoáng chốc.
Nàng ta vừa nói cái gì đây?
Hiếp đáp? Chân yếu tay mềm?
Nàng ta là chân yếu tay mềm sao?
Nói vậy thì từ nãy giờ… hắn là đang đánh với chân yếu tay mềm? Người bị chân yếu tay mềm làm cho chật vật khổ sở từ nãy giờ là hắn đây thì nên gọi là gì?
“Khẳng định là thần kinh có vấn đề”.
Âm thầm phán cho cô gái một câu, nam tử tiếp tục điều động huyết long đánh tới.
Dù là chân yếu tay mềm thì hắn cũng giết a!
“Tiểu tử ngươi đúng thật là nhẫn tâm. Một cô gái yêu kiều như ta mà cũng đành lòng hạ thủ nữa”.
Miệng oán trách là vậy, thế nhưng động tác của cô gái cũng chẳng hề chậm chút nào. Ngay lúc huyết long đánh xuống thì nàng đã dịch chuyển sang vị trí khác.
“Tiểu tử, đây là do ngươi ép ta đấy nhé”. – Mắt đầy hàn ý, cô gái hướng nam tử nói.
Đối diện với cái nhìn lạnh lẽo nọ, bất giác, trong lòng nam tử bỗng trở nên bất an khó hiểu.
Lẽ nào đối phương vẫn còn đang ẩn giấu thực lực?
Chuyện này… không thể nào.
Nam tử lập tức phủ định, hay nói đúng hơn là hắn muốn phủ định ý nghĩ vừa lóe lên. Linh châu đệ bát trọng hiện giờ của đối phương cũng đã đủ khiến hắn chật vật rồi, nếu như còn mạnh hơn nữa… e rằng lực lượng của Tam Thiên Cảnh cũng không thể trấn áp nỗi. Tuy nói hắn vẫn còn một con bài ẩn giấu nữa, nhưng nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn thật chẳng muốn dùng đến. Huyết mạch mạnh mẽ, điều này không giả, chỉ là… nó quá nguy hiểm.
Công pháp chủ tu hiện tại của hắn là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, dù xét về phẩm cấp hay uy lực thì cũng đều thuộc hạng số một số hai ở cõi Phù Thiên, có thể nói là cực kỳ bá đạo. Thế nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công đúng là vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng để luyện được cũng là khó khăn và hung hiểm muôn trùng. Nói đâu cho xa, chỉ ngay lần đầu tu luyện thôi thì suýt nữa hắn đã bị chính công pháp ấy giết chết rồi.
Tiểu Kiều nghĩ rằng năm xưa, sở dĩ hắn giết nàng là bởi do tu luyện xảy ra sai lầm, tuy nhiên, sự thật nào phải như vậy. Hắn luyện đúng, một chút cũng không hề sai. Và cũng chính vì cái đúng ấy mà hắn mới phải giết nàng. Thứ chủ yếu dùng để tu lyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công không phải linh khí hay bất kỳ thứ gì tương tự. Cái mà công pháp này cần là máu, là hồn.
Cửu Thiên Hấp Huyết
Thập Địa Thâu HồnVạn Trượng Hồng Hà
Duy Ngã Độc Tôn
Mười tám tầng công pháp, chín tầng hấp huyết, mười tầng thâu hồn, luyện đến hồng hà vạn trượng thì cả cửu thiên thập địa, tiên thần ma phật, không ai chống nổi.
Đúng vậy, để luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì trước hết và cần thiết phải có máu. Năm đó, khi bắt đầu luyện thứ công pháp này, hắn vốn không hề nghĩ sẽ làm hại đến Tiểu Kiều – người đã chăm sóc hắn suốt ba năm ròng. Tiếc rằng hắn đã. Máu trong cơ thể hắn khi ấy không đủ để hoàn thành bước đầu tiên của quá trình tu luyện, nếu muốn giữ mạng thì hắn buộc phải bổ sung máu. Giết Tiểu Kiều quả thật là một việc làm rất ích kỷ. Bản thân hắn muốn sống nhưng lại bắt người khác phải chết, như thế không gọi là ích kỷ được sao?
Phải. Kể từ hôm đó thì hắn đã là một kẻ ích kỷ rồi. Thứ mà hắn đang tu luyện chính là như vậy đấy. Máu và máu… Của người hoặc… của bản thân hắn.
Nhưng là… đó vẫn chỉ mới là bắt đầu, điều khủng khiếp hơn vẫn còn nằm ở phía sau.
Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, tu luyện nó, hắn sẽ có được sức mạnh vượt trên tất thảy, tuy nhiên, chỉ cần một khoảnh khắc tâm trí mềm yếu thì hắn sẽ lập tức biến thành một con quái vật khát máu, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Công pháp kia… chính là một con quỷ. Hắn luyện nó, còn nó thì ăn hắn. Từng giờ từng phút, hắn đều phải tranh đấu với nó. Hắn phải tuyệt đối bảo đảm rằng bản thân hoàn toàn kiểm soát được thần trí của mình. Đó cũng chính là nguyên do vì sao hắn sẽ không dùng đến lực lượng huyết mạch nếu đó không phải là tình thế vạn bất đắc dĩ. Lực lượng huyết mạch rất dễ khiến hắn bị mất kiểm soát.
Câu hỏi đặt ra hiện giờ là: Trước mắt có phải đã là tình thế vạn bất đắc dĩ chưa?
Thật không may, câu trả lời là: Phải.
Khí tức của cô gái kia đã hoàn toàn thay đổi. Nàng lại một nữa đề thăng tu vi.
Linh châu đệ cửu trọng, đó là cảnh giới của nàng lúc này.
“… Vậy mà lại thật sự là Linh châu đệ cửu trọng”.
Nam tử đã triệt để bị làm cho rung động. Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn liên tiếp bị bất ngờ thế này. Hắn có cảm tưởng đối thủ của mình… có một sức mạnh không điểm dừng.
Ban đầu là Linh châu đệ tứ trọng, sau đó là Linh châu đệ ngũ trọng, rồi đệ thất trọng, đệ bát trọng và giờ là đệ cửu trọng. Nếu như nàng lại một lần nữa gia tăng thành cường giả Thiên hà cảnh thì thiết nghĩ chắc cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ lắm.
“Hay là ta nên rút lui…”.
Bất giác, trong đầu nam tử không tự chủ mà hiện lên suy nghĩ như vậy. Cô gái kia quá quỷ dị, từ đầu tới cuối hắn đều chẳng nhìn ra được gì cả. Chiến đấu với một kẻ địch như thế… thật sự là rất khó lường.
“Tiểu tử, sao tự nhiên lại đơ ra rồi?”.
Trong khi nam tử còn đang lưỡng lự thì bên kia, giọng cô gái truyền tới:
“Đừng nói là sau khi nhìn thấy tu vi Linh châu đệ cửu trọng của ta thì rùng mình khiếp đảm đấy nhé. Tâm linh yếu đuối như vậy thì không thể làm cho nữ nhân yêu mến được đâu”.
Yêu mến? Hắn cần sao?
“Trận chiến này, ta không muốn đánh nữa”.
Nói xong, cũng chẳng màn đến phản ứng của đối phương, nam tử đem huyết long thu hồi, sử dụng độn pháp di chuyển đến bên chỗ Tiểu Kiều.
“A!’.
Bất ngờ bị người ôm ngang hông, theo bản năng, Tiểu Kiều kinh hô.
“Là ta”.
“Công tử?”.
Nhận ra chủ nhân của cánh tay đang ôm lấy eo thon của mình là nam tử thì cõi lòng Tiểu Kiều liền nhanh chóng bình ổn lại.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi”.
Nói đoạn, nam tử khẽ động thần niệm, lại lần nữa thi triển độn pháp. Hắn hoàn toàn tin tưởng với huyết độn của mình thì cô gái kia tuyệt không thể nào theo kịp được. Đừng nói tu vi của nàng chỉ là Linh châu đệ cửu trọng, kể cả nàng có thực sự là cường giả Thiên hà đệ nhất trọng đi nữa thì cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi.
Chỉ là một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng lại tự tin rằng độn pháp của mình còn nhanh hơn cả cường giả Thiên hà cảnh, liệu có quá ngông cuồng?
Nếu kẻ khác thì đúng là vậy đấy, còn bằng như nam tử thì…
Một kẻ tu luyện bí pháp của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì há có thể dùng lý lẽ thông thường để xét đoán?
Cứ nhìn vào tình cảnh lúc này mà xem, dưới huyết độn thần kỳ nọ, tung tích của nam tử và Tiểu Kiều đã hoàn toàn biến mất, trong khi cô gái kia thì… vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Đây không gọi bất lực đứng nhìn thì là gì?
“Tiểu tử, đánh đập ta rồi giờ lại mang theo tiểu nương tử của mình bỏ trốn, ngươi thật là làm ta đau lòng a”.
…
…
Mấy lời kia, nam tử hiển nhiên chẳng thể nào nghe được, hiện giờ hắn và Tiểu Kiều đã ở cách Ác La Tiểu Cốc rất xa.
“Chắc là ổn rồi”.
Nam tử nhẹ buông Tiểu Kiều ra, nói nhỏ: “Tiểu Kiều, mau giúp ta…”.
“Phốc”.
“Công tử!”.
“Khục khục…”.
“Công tử, người… người bị thương?”. – Nét mặt đầy lo lắng, Tiểu Kiều hỏi.
Khẽ gật đầu, nam tử đang định lên tiếng thì bất chợt, một giọng nói vang lên:
“Bỏ người ta một mình giữa rừng hoang cốc vắng, tiểu tử ngươi thật là quá nhẫn tâm mà”.