Ấy thế mà lúc này đây, thứ báu vật đó lại ở ngay trong phòng này, trước mắt Vương Tuyết Nghi. Đáng nói hơn nữa là...
Nó không chỉ có một viên mà là cả một lọ!
Chưa hết, ngoài lọ Tạo Hóa Đan kia thì trong phòng này còn có mười một chiếc lọ khác!
Mặc dù Vương Tuyết Nghi không nhận thức được nhưng thiết nghĩ có thể đặt cùng một chỗ với Tạo Hóa Đan thì phẩm cấp của chúng cũng tuyệt chẳng thua kém bao nhiêu. Đây rõ ràng là một kho báu. Một kho báu khổng lồ mà bất cứ một tu sĩ Linh châu cảnh nào cũng khao khát có được.
Vương Tuyết Nghi tuy chưa phải là tu sĩ Linh châu cảnh, thế nhưng chính vì vậy mà sự khao khát của nàng cũng lớn hơn rất nhiều, đến mức chẳng khác gì một giấc mộng.
Có điều... giấc mộng này lại đang hiển hiện ngay trước mặt nàng.
Vương Tuyết Nghi khẳng định là bản thân không phải đang nằm mơ. Mấy chiếc lọ kia - những gì mà nàng đang nhìn thấy - chắc chắn hoàn toàn là thật. Thật đến nỗi mà nàng cũng chẳng dám tin.
Liên tiếp hít vào mấy hơi để tâm tình bình ổn lại, Vương Tuyết Nghi bắt đầu suy xét một cách cẩn trọng...
...
"Ồ, tiểu mỹ nhân tâm cơ không nhẹ". - Đang theo dõi hình ảnh Vương Tuyết Nghi, lão nhân thấy nàng không tiến vào phòng mà đứng trầm tư thì liền lên tiếng tán thưởng. Thú thật thì lão hơi bị bất ngờ. Một tiểu cô nương chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã có lòng dạ bậc này thì... quả là hiếm thấy.
Đưa tay vuốt chòm râu bạc, lão nhân mỉm cười, tự nói:
"Tiểu mỹ nhân, để ta xem rốt cuộc là ngươi có chống lại được cám dỗ của những lọ đan dược đó không".
...
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Vương Tuyết Nghi cũng đưa ra quyết định.
Tâm niệm vừa động, một luồng linh lực tức thì được truyền đến tay nàng. Ánh mắt lạnh lùng, nàng nâng cánh tay nọ lên...
Một tia sáng nhàn nhạt nhanh chóng được bắn ra, mục tiêu chính là một trong số mười hai chiếc lọ đặt trên kệ đá.
"Xoảng!".
Chiếc lọ kia tức khắc vỡ tung, kèm với đó là những viên đan dược màu xanh rơi ra.
...
"Tiểu mỹ nhân, bây giờ thì ngươi sẽ làm gì tiếp đây?".
...
Đáp lại lão nhân, Vương Tuyết Nghi lần nữa điều động linh lực đánh vào một chiếc lọ khác.
"Xoảng!".
Tiếp tục là những viên đan dược rơi ra ngoài.
"Là do ta quá đa nghi sao?".
Lần lượt quét qua mười chiếc lọ còn lại, cuối cùng ánh mắt Vương Tuyết Nghi dừng trên Tạo Hóa Đan. Thoáng do dự, nàng nâng cánh tay lên...
"Xoảng!".
Chiếc lọ Tạo Hóa Đan kia vừa vỡ, ngay lập tức, cả căn phòng liền bị một kết giới bao trùm...
...
"Chỉ mới là một nha đầu miệng còn hôi sữa mà tâm cơ đã thâm trầm như vậy rồi, thật không biết nếu cho ngươi thêm mấy mươi năm nữa thì ngươi sẽ biến thành cái dạng gì".
Nói đoạn, lão nhân bỗng phát ra một tràng cười quái dị:
"Ha ha ha ha ha ha... Đáng tiếc là ngươi sẽ chẳng bao giờ còn có ngày đó nữa! Tiểu mỹ nhân, tương lai của ngươi sẽ chỉ có thể là trở thành lô đỉnh của ta mà thôi! Ha ha ha! Ha ha ha ha...!".
...
Có một sự thật không thể không công nhận là giọng cười của lão nhân này khá là đặc biệt. Nó rất có sức sát thương, nhất là đối với nữ nhân. Thiết nghĩ phàm là cô gái nào có vinh dự được nghe, dù chỉ một lần thì cả đời cũng sẽ nhớ mãi không quên. Phải, nó rất là ấn tượng, đến trình độ khiến người ta bị ám ảnh.
Tiếc rằng Vương Tuyết Nghi lại chẳng thể nghe được chúng. Lúc này nàng đang bận đối đầu với một thứ khác. Nó có hình người, đuôi rắn, đầu sư tử, đích thị là cỗ khôi lỗi được lão nhân gọi ra khi nãy.
Gương mặt của nàng hiện giờ có thể hình dung trong bốn chữ: cực kỳ khó coi. Nàng không nghĩ bản thân lại xui xẻo đến như vậy, vừa mới thoát qua một kiếp thì một kiếp khác lại ập ngay tới. Mặc dù chưa xác định được kẻ địch trước mặt có thực lực gì, thế nhưng nàng tuyệt đối khẳng định là cao hơn Vương Tuyết Nghi nàng. Khí tức của đối phương rất mạnh, căn bản không phải một tu sĩ Linh tuyền cảnh đại viên mãn như nàng có khả năng so sánh.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi thêm gì nữa, Vương Tuyết Nghi lập tức quay đầu bỏ chạy.
...
Ngồi trên ghế, lão nhân chứng kiến một màn này thì thần sắc lộ vẻ hài lòng:
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta cùng chơi trò mèo vờn chuột nào".
...
"Oành!".
Ngay khi tránh thoát một quyền của khôi lỗi thú nhân, một lần nữa, Vương Tuyết Nghi chuyển mình trốn chạy, tốc độ phải nói là cực nhanh, ít nhất cũng gần gấp đôi so với một tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ bình thường.
...
"Ha ha! Tiểu mỹ nhân, con chuột nhỏ của ta, nàng định chạy đi đâu nào...".
...
"Soạt!".
Vương Tuyết Nghi chạy đi chưa được bao lâu thì bỗng đột ngột dừng lại.
Khôi lỗi thú nhân kia đang chặn ngay trước mặt nàng!
Nhẹ cắn môi, Vương Tuyết Nghi khẽ động thần niệm, tức thì, một tờ giấy liền xuất hiện trong tay nàng. Nó không lớn lắm, dài tầm gang tay, có màu vàng, bên trên viết đầy những văn tự tối nghĩa.
Đó là một tấm linh phù. Thượng phẩm linh phù!
Sau khi truyền linh lực vào tấm linh phù, Vương Tuyết Nghi đem nó ném ra.
"Đi!".
Tiếng hô của nàng vừa dứt thì ngay tức khắc, tấm linh phù đột nhiên lóe sáng, kế đó là một tiếng ngân cao vút cất lên.
Thứ vừa xuất hiện là một con chim. Nó có ba chân, lông vàng, cứng hơn cương thiết, sắc hơn bảo kiếm, toàn thân rực rỡ trông hệt như một mặt trời thu nhỏ.
Tam Túc Kim Ô!
Đó là cái tên sẽ hiện ra trong đầu của bất cứ tu sĩ nào khi chứng kiến. Đúng vậy, phàm chỉ cần là người có chút kiến thức thì khẳng định đều nhận ra được nó - Tam Túc Kim Ô - một sinh vật sinh ra từ thời thượng cổ.
Tam Túc Kim Ô cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí so với đại đa số những sinh linh thượng cổ khác còn mạnh hơn rất nhiều. Cùng với Hồng Loan, Chu Tước, Tất Phương, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chân Thiềm, Kim Sí Đại Bằng, Chân Long, Thải Phượng,..., nó được xem là một trong những sinh vật cường đại nhất, được xưng tụng với cái tên: Chân linh.
Theo truyền thuyết, sức mạnh của Chân linh gần như là lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí dù là bậc tu sĩ thông thiên triệt địa, có năng lực dời non lấp biển như Đại hải cảnh cũng chẳng nguyện ý trêu vào.
Tất nhiên Tam Túc Kim Ô do Vương Tuyết Nghi gọi ra không thể có được sức mạnh kinh khủng như thế. Nó chỉ là một hư ảnh do linh lực biến hóa mà thành, đừng nói cái gì Linh anh, Đại hải, một tu sĩ có thực lực Linh châu đệ ngũ trọng cũng đủ một quyền đánh tan nó rồi.
Tại sao ư?
Đơn giản là vì nó chỉ có thực lực của một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng mà thôi.
...
"Khá khen cho tiểu mỹ nhân, không ngờ trong tay lại còn có một tấm thượng phẩm linh phù Tam Túc Kim Ô".
Lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, lão nhân nói tiếp:
"Đáng tiếc Tam Túc Kim Ô này lại chỉ là một con chim dùng để trang trí a. Thật đáng tiếc. Thật là đáng tiếc...".
...
Đáng tiếc?
Vương Tuyết Nghi đúng là cũng đang cảm thấy đáng tiếc đấy, nhưng là theo một khía cạnh khác. Thứ nàng tiếc rẻ không phải Tam Túc Kim Ô mà là bản thân nàng, mạng sống của nàng.
Nàng... chưa muốn chết.
Nàng... không thể chết.
Thứ nàng mong muốn không phải cái chết! Khát vọng của nàng là trường sinh! Là trở thành kẻ mạnh nhất!
Vượt qua Đại hải, thành tựu tiên nhân chí cao vô thượng mới là chí hướng của nàng!