Xui thay cho Mạc Khắc, sự chậm chạp này, nó chỉ càng khiến cho nỗi oán hận của Âm Cơ thêm nồng đậm.
Thần niệm khẽ động, từ trong giới chỉ, Âm Cơ lấy ra một thanh kiếm khác mà phẩm cấp so với Tịch Hàn cũng chẳng có quá nhiều thua kém. Nàng kê lưỡi kiếm lên cổ Mạc Khắc, hỏi:
"Sao? Nhớ ra rồi chứ?".
"Ngươi... ngươi là Mạc Cơ?".
"Mạc Cơ?".
Âm Cơ khinh thị: "Đừng có sỉ nhục ta. Chữ "Mạc" kia của các ngươi khiến ta thấy buồn nôn lắm!".
"Ngươi nghe cho rõ đây: Ta họ Âm, là con gái của Âm Tiểu Linh. Tên của ta là Âm Cơ!".
...
"Mạc Khắc, tên khốn bẩn thỉu ngươi... Năm đó ngươi cưỡng bức mẫu thân ta, lúc người sinh hạ ta, một cái ẵm bồng, một lần nhìn mặt còn chưa kịp thì đã bị ngươi nhẫn tâm sát hại... Mạc Khắc, ngươi có còn là con người nữa không?!".
"Phốc!".
"Á...!".
"Phụ thân!".
...
Muốn xông lên nhưng lại bị Thi Quỷ uy hiếp, Mạc Tử Y chỉ đành bất lực đứng nhìn phụ thân mình nếm chịu đau đớn dưới nhát kiếm đâm xuyên qua chân do Âm Cơ vừa ban tặng.
Tay siết đến run, Mạc Tử Y nghiến răng hướng Âm Cơ căm hận: "Đồ tiện nhân, thứ nghiệt chủng hèn mọn như ngươi lại dám động đến phụ thân ta...".
Đằng sau, hơi chếch về bên trái một chút, Kỷ Vương vốn đang nhàn nhã xem kịch, nghe Mạc Tử Y buông ra mấy lời như vậy thì âm thầm lắc đầu: "Thật ngu xuẩn. Quả đúng là loại quen thói bạo ngược, tâm trí đã trở nên đần độn mất rồi".
Đối với hạng người như Mạc Tử Y, Lạc Ninh hắn đã không còn lạ gì. Quá quen nữa là khác. Thời điểm Hồng Uy Thiên Quốc còn chưa xảy ra chiến loạn, Lạc Cẩm còn chưa lên làm hoàng đế, mỗi khi từ lãnh địa của mình trở lại đế đô, mười lần như một, bao giờ Lạc Ninh hắn cũng chạm phải hạng công tử thế gia này.
"Quyền quý đúng là biết cách thao túng con người. Xem ra đế đô hôm nay cũng chả khác gì ngày xưa. Thật đáng thất vọng".
Ngầm bình phẩm một câu như vậy xong, Lạc Ninh thở ra một hơi, tiếp tục theo dõi màn kịch...
Vừa lúc bên này, tiếng Âm Cơ cất lên:
"Tiện nhân? Nghiệt chủng? Mạc Tử Y, loại tà dâm bất chấp đạo luân thường, ngay đến đứa muội muội chung dòng huyết mạch của mình cũng định cưỡng bức như ngươi, ngươi có tư cách đánh giá ta?! Đừng có khiến ta buồn nôn!".
...
"Ồ, thì ra còn có chuyện như vậy".
Trên lưng Hoả Ngục Long Sư, Kỷ Vương Lạc Ninh thâm ý nhìn Mạc Tử Y đằng trước, một bộ tò mò: "Mạc công tử, những lời nàng ta nói chẳng biết có phải là thật không?".
Trái hẳn suy nghĩ của nhiều người trong hàng ngũ quân binh Oa Nha, Mạc Tử Y vậy mà thừa nhận, một cách gián tiếp.
Vẫn thái độ hung hăng, căm giận như trước, hắn hướng Âm Cơ, nói:
"Đúng là vọng tưởng. Ngươi nghĩ mình là ai? Bất quá thứ tiện nhân thấp hèn hạ đẳng. Muội muội? Nực cười!".
Ý tứ của Mạc Tử Y chính là như thế. Rằng Âm Cơ, nàng không xứng làm muội muội hắn. Rằng chuyện hắn định cưỡng bức nàng năm đó chả có gì đáng phải chê trách. Hắn xem hành vi loạn luân của mình như một việc rất ư bình thường, hoàn toàn không chút sai trái.
Tiện nhân mà thôi, cần gì vướng bận?
...
Con người, chính là đa dạng như vậy. Có người rất tốt cũng có kẻ xấu xa đến khó mà tin nổi. Mạc Tử Y, hắn tất nhiên là loại phía sau.
Đối với thái độ tự cho mình đúng, chẳng chút ăn năn hối lỗi ấy của hắn, Âm Cơ biết dẫu có nói thêm cũng bằng thừa. Tổn hao nước bọt mà thôi.
"Trong đời Âm Cơ ta, nam nhân gặp qua có vô số, nhưng kẻ mặt dày nhất, không biết liêm sỉ nhất thì chính là Mạc Tử Y ngươi".
"Mạc Tử Y, ngươi... thật ngu xuẩn!".
Thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì kiếm trên tay Âm Cơ đã ngân lên.Trong quang mang sắc lạnh ghê người, nó chém ngang một đường.
Kèm theo tiếng vang khe khẽ đến độ tưởng chừng trống rỗng, gắn liền trên cổ, chiếc đầu Mạc Khắc tức thì bay lên.
Máu tươi phun trào.
...
"Phụ thân!".
Bên kia, Mạc Tử Y vừa trông thấy đầu phụ thân mình bị cắt xuống thì liền hét to một tiếng, xách hung đao lao tới. Bên cạnh hắn, tám Linh Đồ còn lại cũng xuất ra pháp khí, đồng loạt xông lên.
Mạc Khắc đã chết, bọn họ không cần phải cố kỵ chi nữa.
Đối diện với đợt công kích dữ dội của Cửu Đại Linh Đồ, Thi Quỷ nào dám xem thường, vội luồn tay qua hông Âm Cơ, mang nàng tránh đi.
Chỉ là... hắn đi đâu được? Khi mà khắp bốn phương tám hướng sớm đã bị phong toả hoàn toàn?
"Tiện nhân... các ngươi đừng hòng chạy thoát!".
Cơn giận đè nén cả buổi trời nay lại cộng thêm cái chết của Mạc Khắc, Mạc Tử Y như con thú hoang lồng lộn lên. Hắn đem đầu phụ thân mình đặt xuống, gằn lên từng chữ: "... Hôm nay... ta phải đem các ngươi rút hồn luyện phách!".
Hung đao rung lên dữ dội, Mạc Tử Y phóng người lên không trung, nơi Thi Quỷ và Âm Cơ đang bị bủa vây bởi tám Linh Đồ khác, tiếp trục truy sát.
Nỗi khuất nhục, thù giết cha, hắn nhất định phải báo!
...
Trả thù, rửa hận, nó tuy chẳng tốt đẹp gì nhưng hoàn toàn phải đạo. Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng, ấy là cái lẽ thường tình xưa nay.
Tuy nhiên, xét ở trường hợp của Mạc Tử Y lúc này thì thật không đúng. Hắn muốn báo thù, rửa nỗi khuất nhục, nhưng hận thù và mối nhục này, chúng lại từ đâu mà có?
Phụ thân hắn gây tội, chết có gì đáng tiếc?
Mạc Tử Y, hắn lấy tư cách gì oán trách Thi Quỷ và Âm Cơ? Trong khi năm đó chính hắn cũng làm ra hành vi dâm loạn bất luân?
Hết thảy đều là báo ứng, vay trả công bằng cả thôi.
Ngặt nỗi, Mạc Tử Y không hiểu! Có lẽ đúng như nhận xét của Kỷ Vương Lạc Ninh, tâm trí hắn quá đần độn để có thể thấu hiểu chút gì.
Và đó là lý do vì sao hắn lại lao lên như một con thú hoang dại.
...
"Keng!".
"Keng! Keng!".
...
"Keng...!".
...
"Tiện nhân!".
"Chết đi cho ta!".
"Keng!".
...
"Cửu Đại Linh Đồ quả nhiên chẳng phải chỉ có hư danh".
Thân giữa vòng vây, Thi Quỷ sau một hồi bị đám người Mạc Tử Y vây công thì rút ra nhận xét. Giờ phút này đây, hắn đối với thực lực của Cửu Đại Linh Đồ đã ít nhiều nhận thức. So với một tu sĩ Linh anh cùng cấp khác thì bọn họ mạnh hơn không ít, đáng nói nhất là mỗi người lại còn có sở trường riêng biệt.
Nhưng, thế thì sao chứ?
Để tránh bị vướng bận, Thi Quỷ đem thánh thủy chi anh của phụ thân mình phân tách làm hai. Hắn giữ lại cho mình một nửa, phân nửa còn lại thì dùng bao bọc lấy Âm Cơ nhằm bảo vệ nàng.
Với sự chia tách này, khỏi phải nghĩ, thực lực của Thi Quỷ tất nhiên sẽ đại giảm. Có điều, cũng là trong tính toán cả thôi.
Nên nhớ trong người Thi Quỷ hắn không chỉ có một linh anh; trừ bỏ thánh thủy chi anh của phụ thân ra thì hắn vẫn còn tiểu linh anh do nguyên thần Na Trát thao túng.
Lại nói, đám người Mạc Tử Y, tu vi cao nhất cũng mới bất quá Linh anh đệ thất trọng, há uy hiếp được hắn?
Khoé môi máy động xem thường, Thi Quỷ đem Âm Cơ hiện đã nằm trong vòng kết giới của thánh thủy chi anh gạt sang một bên, bắt đầu phản kích.
"Đám sâu bọ các ngươi, tới đây đi!".
"Keng! Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
Đáp lại sự khiêu khích từ Thi Quỷ, Mạc Tử Y cùng tám đại Linh Đồ khác càng thêm ra sức tấn công. Thuật pháp, thần thông, trong nháy mắt gần chục loại được tung ra.
Mạnh mẽ, dày đặc, thế bủa vây tựa như cuồng phong bão táp, liên miên bất tuyệt, uy lực khủng bố vô cùng. Cứ trông sắc mặt Âm Cơ liền rõ. Dù thân thể đang được thánh thủy chi anh che chắn, chỉ đứng bên trong kết giới nhìn ra thôi cũng đã tái xanh như tàu lá rồi.
Cái dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn oán hận của ban nãy, thời điểm vung kiếm chém bay đầu Mạc Khắc nào còn thấy đâu nữa. Hiện hữu đây có chăng là bộ dạng nữ nhi yếu đuối: rất ư khiếp đảm.
Một phút trước là thần long mãnh hổ, một phút sau liền biến thành tiểu miêu nhược thử, tâm tính Âm Cơ, ngẫm cũng khá ư thú vị.
...
Trở lại cuộc chiến.
Trải qua một hồi công kích ác liệt mà thủy chung vẫn chưa làm gì được Thi Quỷ, Mạc Tử Y lại càng điên tiết lên.
Mượn thế đánh của Thi Quỷ tạm lui về, hắn đột nhiên gồng mình hét to:
"A... a... a... a...!!".
"... a... a... a...!!".
Cùng với thanh âm vang vọng như muốn đục thủng màng nhĩ người nghe ấy, thân thể Mạc Tử Y cũng nhanh chóng biến đổi.
Trên đầu hắn, mái tóc màu bạc đã dài thêm gấp rưỡi, tai cũng là như thế, dài và nhọn hơn. Tất nhiên, đổi thay không chỉ bấy nhiêu, ngoài tóc tai ra thì mặt hắn đã dữ tợn hơn. Vẻ tuấn lãng phong trần khiến bao nữ nhân mê đắm đã chẳng còn đâu nữa, thay vào đó, hiển hiện lúc này chỉ có răng nanh cùng sáu vệt dài đầy vảy màu đen gần như che kín khuôn mặt.
Mặt mày đã vậy, thân thể lại càng ghê gớm hơn nữa. Từ cổ xuống chân, lông lá mỗi nơi mỗi rậm, trừ lồng ngực ra thì khắp nơi đều có lông bạc bao phủ. Dày đặc nhất hẳn phải kể đến cánh tay.
Tay hắn, nó đã to ra rất nhiều, tới độ thô kệch, khá là đối lập với thân thể chuẩn mực, và cả chính những chiếc móng vuốt màu hồng phấn thanh mảnh nhọn hoắt nơi đầu ngón tay nữa.
p/s: tháng này ta hơi bất ngờ tí. Đầu tiên là death13 ném cho Hoả Tinh Châu, Thất Thải Châu và Bố Cáo Lệnh, hôm qua lại có Over Lord quăng cho 100 Nguyệt phiếu (đến giờ vẫn tự hỏi mình có hoa mắt hay không). Ừm, rồi thêm cả sangngoc 1993 đề cử 5 Nguyệt phiếu, Ma Thánh Đế Hi 5 Nguyệt phiếu, gavai1992 5 Nguyệt phiếu, rồi [email protected], [email protected], nghichtuongtu... Lẽ nào nhân phẩm bạo phát sao ta?
Tóm lại thì cám ơn mọi người nhiều. Vốn ta cũng không quá quan trọng mấy cái này lắm, nhưng mà gần đây có cái vụ truyện biến thành Linh mạch tu luyện, dạo quanh lại thấy của người ta linh khí sung túc, ai ai cũng lên Huyền cấp, nhìn lại truyện của mình... Linh mạch Hoàng cấp. Hơi tủi thân chút xíu.
Vậy nên ai dư dả Nguyệt phiếu hay đồ buff truyện gì thì xin đừng ái ngại, cứ nhằm vào mặt ta mà ném tới tấp đi. Nếu mà được tặng kim đậu thì càng mừng:))