Lạc Mai Tiên, nàng chắc chắn là đã khiếp sợ. Đối với một kẻ có phong phạm đế vương, lòng đầy dã tâm như nàng, vậy mà khi chứng kiến lôi vân bành trướng lại trở nên thất thần, đi hỏi La Ti một điều hiển nhiên mà mình vốn hoàn toàn biết rõ, có thể thấy tâm tình nàng bị đả kích tới độ nào.
Thiên kiếp chín đạo... thật vượt quá sức tưởng tượng của thế nhân Đà Lan này rồi.
Có điều, Lạc Mai Tiên kinh sợ, đám người Thác Bất Thế kinh sợ không đồng nghĩa tất cả đều kinh sợ. Chí ít, Đà Lan này có một nhân vật vẫn giữ được vẻ điềm nhiên khi chứng kiến lôi vân bành trướng.
Chín đạo thiên kiếp đã vượt ngoài nhận thức của thế nhân Đà Lan nhưng chính tại Đà Lan lại tồn tại một nhân vật vẫn bình thản trước nó, nghe có quá mâu thuẫn?
Thật ra thì chẳng hề mâu thuẫn một tí nào hết. Bởi lẽ nhân vật này, nàng vốn không phải người của Đà Lan Giới. Giống như Thi Quỷ, nàng từ bên ngoài đi tới Đà Lan. Khác, có chăng là Thi Quỷ vô tình lưu lạc còn nàng là được tông môn điều đến mà thôi.
Dịch Thanh Hà, đấy là danh tự của nàng.
Tương tự đám người Lạc Mai Tiên, Dịch Thanh Hà nàng hiện cũng đang quan sát lôi vân, chờ xem thiên kiếp hàng lâm. Tuy nhiên, thay vì vài mươi dặm thì nơi nàng đang đứng, nó lại cách chỗ Thi Quỷ độ kiếp hàng vạn dặm.
Không lầm. Là hàng vạn dặm, cái khoảng cách mà dù Đại tu sĩ bình thường cũng khó lòng nhìn tới được...
...
"Cửu kiếp lực sao?".
Trên một cô phong, sát nơi mép núi, trong bộ cung trang kín kẽ, Dịch Thanh Hà dõi mắt nhìn nơi phương bắc, khẽ buông tiếng.
"Tiểu tử ngươi cũng thật thú vị. Vốn là từ bên ngoài đi tới, vậy mà ta lại chẳng hay biết chút gì...".
Đối với việc này, Dịch Thanh Hà cảm thấy rất lạ. Bởi lẽ kể từ trăm vạn năm trước, Đà Lan đã được bố trí đại trận, bị tách ra khỏi phần còn lại của thế giới. Thân là người nắm giữ trận ấn, theo lý mọi tác nhân gây ảnh hưởng đến đại trận nàng phải tường minh mới phải, đằng này...
Tiểu tử kia, hắn đã từ bên ngoài đi vào Đà Lan Giới mà nàng vẫn thủy chung không mảy may hay biết. Phải chi hắn là bán tiên cấp bậc, một tu sĩ Tinh châu cảnh thì cũng thôi, Dịch Thanh Hà nàng có thể tiếp nhận. Nhưng thực tế, tu vi của tiểu tử kia, nó cao tới đâu? Bất quá Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đại viên mãn.
Mà, nói thế cũng không đúng. Thiên hà đệ cửu trọng là tu vi hiện tại của hắn, thời điểm hắn đến Đà Lan, nó thấp hơn rất nhiều...
"Một tên Dị Chủng bị thế nhân khinh thị, hôm nay lại dẫn động cửu kiếp lực, điều mà trăm vạn năm qua chưa từng có ai ở thế giới này làm được, thậm chí xét tại thời điểm giới diện chưa phong, kẻ kinh qua cũng là hiếm hoi vô cùng... Tiểu tử, ngươi khiến ta cảm thấy tò mò rồi".
"Chuyện thú vị lâu rồi ta mới được chứng kiến, mong là ngươi đừng khiến ta thất vọng...".
Bấy nhiêu rồi thôi, Dịch Thanh Hà không nói thêm gì nữa. Nàng lẳng lặng đứng đấy, trong tiếng gió thổi mà dõi mắt nhìn về phương xa. Thần tình đạm mạc đến u buồn.
...
Trong khi đó, tại thung lũng Ai Tư...
Lôi vân vẫn đang tiếp tục bành trướng, từ phạm vi mấy trăm thước ban đầu, nay nó đã lan ra hơn cả dặm, và còn chưa chịu dừng lại.
Cứ thế, một dặm rồi thêm một dặm, lôi vân cứ từng chút bành trướng, bao trùm toàn bộ thung lũng Ai Tư, kế đến thì vượt hẳn ranh giới, lan tới tận Phượng Hoàng Sơn...
...
"Đại công chúa..." - Trước sự bành trướng của lôi vân, đứng dưới thiên uy, Độc Cửu trong dạ lo lắng, ngẩng nhìn Lạc Mai Tiên, kiến nghị - "Lôi vân đã lan tới đây, ta nghĩ tiếp tục ở lại e chẳng phải ý hay. Đại công chúa, xin hãy hạ lệnh rút lui!".
Lạc Mai Tiên nghe rõ nhưng chưa đáp ngay. Nàng âm thầm hít nhẹ một hơi rồi mới ban truyền: "Toàn quân rút khỏi Phượng Hoàng Sơn, lui vào thành Vĩnh Dương".
Cuộc di dời cứ vậy mà diễn ra. Khẩn trương và chóng vánh.
Thiên kiếp chín đạo, há dám coi thường?
...
Xét toàn cõi Đà Lan hiện giờ, bất kể là ai, thiết nghĩ hễ phàm đối mặt với lôi vân ngập trời kia thì mười người như một, hết thảy đều sẽ lo lắng và sợ hãi. Dám xem nhẹ mặc may chỉ có mỗi mình nữ nhân Dịch Thanh Hà thần bí kia mà thôi. Nhưng lúc này nàng đang ở rất xa...
Kẻ ngoài cuộc là vậy, bất an và kinh sợ, bằng như người trong cuộc...
Thi Quỷ, hắn khá hơn đôi chút. Chí ít thì vẫn chưa tới mức đủ gọi là sợ hãi. Cửu kiếp lực, hắn vốn đã lường trước rồi.
Thứ hắn dùng để dẫn động thiên kiếp hàng lâm là Huyết Sát Chi Lực - tinh túy cốt lõi của người tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công. Mà Độc Tôn Công, nó lại ở cấp bậc nào?
Thần nhân công pháp, còn là tà công chí thượng.
Lại nói, trừ bỏ công pháp thì thân thể hắn cũng khủng bố vô cùng. Nên nhớ, thức hải và đan điền hắn đã từng được hàng vạn sinh linh bản nguyên cải tạo qua, đến nay đại bộ phận còn đang ẩn náu...
Tiềm năng đáng sợ, tu luyện lại là chí thượng tà công, nếu hôm nay Thi Quỷ hắn không chịu cửu kiếp lực thì đấy mới là điều bất thường.
Chín đạo thiên kiếp, vô cùng thoả đáng.
...
"Cốt Đãi, ngươi có nắm chắc không?".
Nhân lúc thiên kiếp còn chưa hàng lâm, Na Trát lúc này đã đi ra khỏi đan điền Thi Quỷ, giọng chẳng giấu được lo lắng.
Khác với đám người Lạc Mai Tiên kiến thức hữu hạn, Na Trát nàng đối với cửu kiếp lực ít nhiều cũng có nhận biết. Nhưng cũng chính vì hiểu rõ sự đáng sợ của nó mà hiện giờ tâm tình nàng mới trở nên trầm trọng.
Thi Quỷ nói thế nào thì cũng là đứa con duy nhất do chính tay tỷ tỷ trao lại cho nàng, nhờ nàng chăm sóc, nếu hôm nay Thi Quỷ gặp bất trắc, bại dưới kiếp lôi... Như vậy Na Trát nàng làm sao giao phó với tỷ tỷ?
Thật lòng, Na Trát muốn trợ giúp lắm; nhưng... không được. Tu sĩ độ kiếp chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, ngoại nhân nếu can thiệp, chẳng những sẽ không giúp ích được gì mà trái lại còn bị kéo vào, cùng chịu kiếp lôi oanh đỉnh.
Là thành là bại không do Na Trát nàng quyết định, tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân Thi Quỷ.
Na Trát hiểu, Thi Quỷ lại càng hiểu. Trong tư thế khoang chân đả toạ, hắn nhìn Na Trát, trấn an: "A di, ngươi không cần quá lo lắng. Nếu ngay cả việc độ kiếp ta cũng không vượt qua nổi thì còn nói gì đến báo thù rửa hận, nói gì đến trở về Thiên Nguyệt Ma Giới đem mẫu thân cứu ra".
"Thế nhưng... đây là cửu kiếp lực, cực hạn kiếp lôi...".
"Thế thì sao?".
Thi Quỷ dời đi ánh mắt, ngẩng nhìn lôi vân ngập tràn uy áp trên đầu, giọng càng thêm kiên định: "Thiên muốn diệt ta, ta há chỉ biết cam chịu. Dù có là cửu kiếp lực cũng đừng hòng khuất phục được ta".
"Cốt Đãi...".
"A di, ngươi an tâm. Thâm thù chưa báo, mẫu thân còn chưa cứu được, ta tuyệt đối sẽ không gục ngã ở đây đâu".
"Được rồi. Thiên kiếp đã sắp hàng lâm, a di ngươi tạm tránh đi".
"Cốt Đãi, nhất định phải sống sót".
...
...
"Roẹt roẹt...".
"Ầm! Ầm!".
"Ầm!".
"Ầm!".
...
Na Trát vừa đi chưa lâu thì trên thương khung, lôi vân bỗng bất ngờ biến động. Lấy bán kính ba mươi dặm xung quanh Thi Quỷ, sấm chớp liên tục rền vang, tần suất mỗi lúc một dày đặc.
Theo thời gian trôi, sự bạo động ngày càng dữ dội, tới nỗi khiến cho đám người Lạc Mai Tiên dù đã lui vào thành Vĩnh Dương cũng phải động dung kinh biến.
Rất nhanh, từ miệng Lạc Mai Tiên, một đạo mệnh lệnh nữa được ban ra: "Mở ra đại trận phòng hộ, gấp rút di dời!".
...
Hơn mười năm nay, kể từ khi Lạc Mai Tiên chiếm giữ Vĩnh Dương, mặc dù nhiều lần bị quân đội đế đô lẫn Ô Nha tiến đánh nhưng trước sau như một, Vĩnh Dương thủy chung đều đứng vững. Thành trì này, nó chưa từng bị kẻ địch chiếm qua bao giờ. Ấy vậy mà hôm nay...
Lạc Mai Tiên, nàng đã phải ra lệnh bỏ thành, gấp rút di dời. Có thể thấy được đạo thiên kiếp thứ chín sắp sửa hàng lâm này, nó khủng bố tới nhường nào.
Bên ngoài ba mươi dặm, Vĩnh Dương bất quá chỉ là nơi bị ảnh hưởng thôi mà uy áp phủ xuống đã doạ người như vậy thì ở trung tâm lôi vân, áp lực đang đè lên Thi Quỷ, nó lại lớn tới đâu nữa?
E đến vạn cổ cự đầu cũng khó lòng bình tĩnh nổi.
Thi Quỷ ư?
Hắn cũng bắt đầu bị doạ rồi đấy.
Nếu như trước đó, thời điểm đối đáp cùng Na Trát, trong lòng hắn vẫn chưa quá e ngại thì bây giờ hắn đã bắt đầu sinh ra một chút lo sợ rồi.
Thiên kiếp, nó vậy mà đột nhiên biến đổi. Từ trong lôi vân, thay vì chỉ một đạo duy nhất thì đang dần ló mặt ra đây, trước sau gộp lại, con số không ngờ lên đến bảy đạo.
Một điểm đáng chú ý nữa là bảy đạo kiếp lôi đang hình thành này, mỗi cái lại mang một màu sắc khác nhau.
Rõ ràng là Thất Thải Minh Lôi - đại hung chi lôi