...
Giữa đêm mưa gió, Lạc Mai Tiên lặng lẽ rời khỏi Lạc Hoa Viên, theo con đường lớn, qua vài ngả rẽ hướng về phương bắc của phủ thành chủ.
...
Cách tòa chính điện khoảng chừng hai trăm năm mươi thước có một khu vườn khá rộng. Giống như Lạc Hoa Viên, nơi này cũng là một vườn hoa. Khác chăng là ở đây, thay vì những gốc anh đào đầy vẻ thơ mộng thì được trồng lại là một loài hoa khác: Huyết Diễm. Chỉ duy nhất một loại.
Huyết Diễm Hoa, tại Đại La thì nó được xem là hoa trung chi vương, đồng thời cũng là biểu tượng của đại công chúa Lạc Mai Tiên. Và vì là loài hoa mang ý nghĩa đặc biệt như vậy nên chẳng một kẻ nào sống tại Đại La mà lại dám khinh nhờn nó. Dù là ở đâu, một khi được trồng thì Huyết Diễm sẽ luôn được đặt ở vị trí tốt nhất, được chăm sóc kỹ lưỡng nhất. Bởi thế cho nên không lạ gì khi bất cứ cây hoa Huyết Diễm nào được nhìn thấy ở Đại La cũng đều tươi tốt, rực rỡ cả.
Tuy nhiên, dù có tươi tốt, rực rỡ ra sao thì hết thảy đều chẳng thể nào bì được với những cây hoa được trồng bên trong phủ thành chủ. Bất kể là màu sắc hay hương thơm thì ở đây đều hơn hẳn.
Màu xanh của thân và lá, màu đỏ của gai và nụ, hai sắc màu tương phản một cách hoàn hảo trên từng cây hoa Huyết Diễm. Không ngoa khi bảo rằng những cây hoa trong phủ này so với bên ngoài thì đẹp hơn gấp bội.
Vậy vì đâu lại có sự khác biệt này?
Câu trả lời nằm ở những thứ được đặt vào bên dưới mỗi gốc cây. Nói cách khác, phân bón chính là nguyên nhân cho sự sai biệt. Trong vườn hoa Huyết Diễm của phủ thành chủ này, thứ được dùng để nuôi dưỡng các cây hoa là một loại phân bón đặc biệt: Xác chết. Điều đáng nói ở đây là những cái xác ấy, chúng không phải của ma thú hay một loại sinh vật nào khác mà là của các tộc nhân ma tộc - những “con người” của thế giới này!
Không phải một cái, không phải mười cái mà có đến hàng trăm cái, hàng ngàn cái!
Toàn bộ khu vườn, bên dưới mỗi một cây hoa Huyết Diễm là một phần thi thể của một kẻ nào đó. Có thể là nam nhân, có thể là nữ nhân, hoặc cũng có thể là lẫn lộn cả hai, ai biết được. Những cái xác ấy, chúng bất quá đã bị biến thành phân bón, tác dụng chẳng hơn gì làm chất dinh dưỡng, ai lại muốn quan tâm tìm hiểu xem chúng là ai, giới tính là gì. Chẳng cần thiết.
Là như vậy đấy. Vườn hoa này, sở dĩ chúng lại tươi tốt và rực rỡ hơn tất thảy là bởi nhờ vào những xác chết vô danh nằm ngay bên dưới. Các cây hoa, chúng sinh trưởng trong máu thịt, lớn lên trong xương cốt. Ẩn trong sắc hoa rực rỡ là u tối, chứa trong hương thơm ngào ngạt là vị tanh nồng. Huyết Diễm, chúng là sự tái sinh của những cái chết.
Và những cái chết, những cái xác ấy, nơi mà chúng được mang đến cũng chẳng xa xôi gì, đại đa số đều là từ chính lòng đất bên dưới khu vườn - nơi Vương Chi hiện cũng đang có mặt.
...
Đêm nay, dưới vườn hoa Huyết Diễm, ngục giam tăm tối này đã vừa có một sự ghé thăm. Người đến là Lạc Mai Tiên.
Sau khi rời khỏi Lạc Hoa Viên, nàng đã đi thẳng đến đây. Mục đích thì chỉ có một: Gặp người. Và người mà nàng muốn gặp thì hiển nhiên là Vương Chi.
Như lần trước, như mọi khi, ngục giam vẫn cứ u ám và lạnh lẽo. Ngoài ánh đèn vàng cùng những viên dạ minh châu mờ ảo, điểm tô thêm thì cũng chỉ có những tiếng la hét, kêu gào. Từ các tù nhân.
Mặc dù tiếng la hét không nhỏ nhưng dường như chúng lại chẳng tác động gì đến Lạc Mai Tiên. Chân nàng vẫn cứ đều đặn bước đi...
“Cộp cộp... Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp... Cộp...”.
Với đôi giày cao, theo mỗi bước chân nàng hạ xuống trên con đường lát đầy những viên gạch màu xám kích cỡ đồng nhất là tiếng “cộp cộp” lại khe khẽ vang lên.
Trong bộ váy dài đơn sắc giản dị, Lạc Mai Tiên cứ lặng lẽ cất bước, từ đầu đến cuối chưa từng gián đoạn. Mặc những cái cúi đầu chào hỏi, mặc những ánh mắt lảng tránh, mặc những bộ dáng e ngại, mặc tất cả, nàng vẫn cứ tiếp tục bước đi.
“Cộp cộp... Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp... Cộp cộp...”.
Đều đặn, nhịp nhàng, đôi chân nàng được nhấc lên rồi hạ xuống theo cùng một quy luật. Từ khoảng cách bước ra cho đến thời gian kéo dài mỗi bước, tất cả đều giống hệt như nhau...
Lạc Mai Tiên, nàng cứ di chuyển như thế, hệt như một con rối. Mãi cho tới khi...
... Đến trước cửa phòng giam Vương Chi - nơi vốn là mục đích ban đầu của nàng.
Chẳng tốn quá nhiều thời gian để nhìn ngắm, Lạc Mai Tiên đưa tay chạm vào cánh cửa phòng giam.
Tức thì, vốn đã được khóa lại kỹ càng, cửa phòng liền mở ra ngay.
“Hư hư... Ư...”.
Phía bên trong, Vương Chi vừa nhìn thấy Lạc Mai Tiên tiến vào thì lập tức thu mình lùi vào góc phòng, nép người sát vào vách tường, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt.
Có lẽ trận đòn roi tàn bạo từ Lạc Mai Tiên lần trước đã khiến hắn bị ám ảnh.
Nhưng, đấy là chuyện của hắn, và Lạc Mai Tiên, nàng đâu cần phải bận tâm về những gì mình đã gây ra. Với hắn, nàng không có bất kỳ một sự thương hại nào cả. Có, cũng chỉ là căm hận.
“Cộp cộp... Cộp cộp...”.
Đôi chân nhấc lên, Lạc Mai Tiên hướng thẳng về phía Vương Chi bước tới.
“Hư hư... Ư...”.
Đối diện, nghe những tiếng bước chân của nàng thì Vương Chi vốn đã sợ lại càng thêm sợ. Thế là “soạt” một tiếng, hắn di chuyển tránh sang nơi khác.
Trước hành động này của Vương Chi, Lạc Mai Tiên không nói gì, chỉ im lặng xoay người rồi lại tiếp tục tiến về chỗ hắn.
“Hư...”.
Và lại một lần nữa, Vương Chi di chuyển.
Đáp lại hắn, Lạc Mai Tiên cũng đổi hướng theo.
“Soạt”.
Không ngoài ý muốn, lần thứ ba Vương Chi tiếp tục lẩn trốn. Tiếc rằng... Lần này hắn trốn không thoát. Lạc Mai Tiên, nàng đã hành động.
Chẳng rõ từ bao giờ trong tay nàng đã có thêm một sợi dây xích. Lại nói, sợi xích này rất quen thuộc đối với Vương Chi. Tin chắc là hắn ấn tượng về nó cũng như cái cách mà hắn ấn tượng về Lạc Mai Tiên vậy. Lần trước, Lạc Mai Tiên chính là dùng nó để đánh đập hành hạ hắn đến bò lếch kêu gào thảm thiết. Và hiện tại, nó lại đang được nàng sử dụng để siết chặt cổ hắn.
Một màn khởi đầu y hệt. Có điều... Cũng chỉ là mở màn. Phần sau thì đã khác đi nhiều. Lạc Mai Tiên, nàng không tra tấn, không đánh đập gì cả. Thay vào đó, nàng đem hắn trói lại rồi treo lơ lửng giữa không trung, ngay trước mặt mình.
Tiến sát lại gần, Lạc Mai Tiên nhìn trong giây lát rồi cất tiếng:
“Tại sao?”.
Một câu hỏi, không đầu cũng chẳng cuối. Nó ngắn gọn đến mức khiến người ta không thể nào hiểu được. Vương Chi, hắn cũng là như thế, không thể hiểu. Với thần trí bất ổn như hiện tại, e là có nói một câu rõ ràng đầy đủ chủ vị thì hắn cũng chẳng hiểu nổi chứ huống hồ một câu lược bỏ gãy gọn như vừa rồi.
Sự thật đã chứng minh điều đó. Những gì mà hắn đáp lại Lạc Mai Tiên chỉ là gương mặt hoảng hốt cùng vài ba âm thanh “Hư ư” vô nghĩa. Theo khía cạnh nào đấy thì so với Lạc Mai Tiên, “câu trả lời” của hắn còn khó hiểu hơn nhiều.
Nhưng, Lạc Mai Tiên, nàng cần phải hiểu sao?
Mặt không cảm xúc, mắt không buồn chớp, nàng nói tiếp:
“Tại sao lại là nó?... Tại sao ngươi lại làm hại muội muội ta?”.
“Tại sao... Ngươi lại đến đây?”.
Những ngày qua, nàng đã nghĩ tới rồi. Mà không chỉ nàng, Độc Cửu cũng có cùng nhận định. Rằng, nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi huyết dịch trong người Lạc Lâm chính là bắt nguồn từ Vương Chi.
Trước đó, tình trạng của muội muội nàng rất ổn định, sức khỏe rất tốt, chẳng hề có dấu hiệu bất thường nào cả. Nhưng là, kể từ sau chuyện ở bãi tha ma, chỉ qua một ngày thì muội muội nàng đã lâm vào hôn mê, huyết dịch không những mạnh lên mà đặc tính cũng biến đổi khiến cho tâm trận bị mất kiểm soát, chẳng thể kìm hãm quá trình sinh trưởng diễn ra với tốc độ khủng khiếp kia được nữa.
Cái này nói lên điều gì chứ?