Đợi cho Lạc Mai Tiên đọc xong, lúc này Thác Bất Thế mới lên tiếng: “Đại công chúa, là tin xấu sao?”.
Khẽ gật đầu, Lạc Mai Tiên đáp: “Quặng linh thạch phía nam chúng ta đang khai thác đã bị người tấn công đêm qua”.
“Đại công chúa, người có biết là ai làm không?”.
“Người của chúng ta đều đã bị giết chết, tại hiện trường dấu vết lưu lại cũng không nhiều, manh mối căn bản là không có”.
“Đây đã là lần thứ hai trong tháng rồi”.
Khuôn mặt ngưng trọng, Thác Bất Thế nói ra suy nghĩ: “Những hộ vệ lần này chúng ta cử đến có năm người là Linh châu cảnh, bên trong còn có cao thủ đệ cửu trọng, đối phương có thể tiêu diệt gọn gàng sạch sẽ như vậy thì mười phần hết chín, xuất động nhất định là cường giả Thiên hà cảnh”.
“Thiên hà cảnh cũng không phải khó giải quyết. Điều ta quan tâm là động cơ thật sự của chúng...”.
“Đại công chúa, người cho rằng bọn chúng không chỉ đơn thuần là vì linh thạch mà tới?”.
Những ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Lạc Mai Tiên nói: “Có nhiều điểm rất đáng ngờ”.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng đột nhiên bảo: “Thác tướng quân, ta cần ngươi làm một số việc”.
“Thuộc hạ sẵn sàng nhận lệnh”. – Thác Bất Thế chẳng cần hỏi nhiều, lập tức đáp ngay, thần sắc lại thêm phần trang nghiêm.
“Tốt”.
Đưa ra một tấm lệnh bài, bằng giọng dứt khoát, Lạc Mai Tiên nói: “Thác Bất Thế nghe lệnh. Ta giao cho ngươi tạm thời phụ trách Ám Vệ, toàn quyền điều động trên dưới mười ba tổ, âm thầm điều tra tứ đại gia tộc của Đại La Thành, tìm thấy chứng cứ phản nghịch nào thì lập tức cho người bắt giữ, nếu kháng cự lập tức giết bỏ. Ngoài ra, ngươi hãy cử người đến Lang Cơ Thành, phối hợp cùng Vi Tần...”.
Sau đạo mệnh lệnh khá dài nọ, tâm tình Thác Bất Thế vốn đã nặng lại càng nặng thêm. Từ những chỉ thị vừa được đưa ra, không khó để hắn nhìn ra tầm nghiêm trọng của vấn đề. Tứ đại gia tộc, Lang Cơ Thành, hai tác nhân ảnh hưởng nhiều nhất đến Đại La, xem ra sắp có một cuộc biến động lớn rồi.
Mặc dù trong lòng cũng có ít nhiều suy đoán nhưng Thác Bất Thế chẳng thắc mắc thêm gì. Hắn là một quân nhân, quân lệnh là thứ hắn cần phải phục tùng. Huống hồ đối với đại công chúa, con người nàng thế nào hắn hiểu rõ. Đấy là người hoàn toàn xứng đáng để hắn một lòng trung thành, dốc tâm tận tụy.
Tiếp nhận tấm lệnh bài xong, Thác Bất Thế nắm chặt tay phải lại, đặt lên ngực, nói:
“Thác Bất Thế xin nhận lệnh”.
“Tướng quân, cẩn trọng”.
...
Đợi cho Thác Bất Thế rời đi một lúc, Lạc Mai Tiên lúc này mới mở miệng cất tiếng:
“Nghinh Tử”.
Lời Lạc Mai Tiên vừa dứt thì từ đâu chẳng rõ, một thân ảnh đột ngột hiện ra sau lưng nàng.
Là một cô gái. Cô gái này da thịt trắng nõn, khuôn mặt tinh mỹ, môi xanh mắt hồng, bộ ngực ngạo nhân, bắp đùi tròn trịa, chân dài miên man, mỗi chỗ đều toát lên nét hấp dẫn mê người. Nếu như tiểu công chúa Lạc Lâm là thiên sứ thuần khiết thì nàng chính là mị hoặc.
Mị tận xương cốt!
Trang phục đang mặc trên người nàng là một bộ đồ màu đen thuần túy, không tính là hở hang nhưng do là kiểu bó sát nên thân hình với những đường cong lỗi lõm tuyệt mỹ lại càng được tôn lên thấy rõ. Thiết nghĩ nàng chẳng cần phải làm dáng, chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ khiến nam nhân khó lòng kiềm chế dục vọng rồi.
Giống như tỷ muội Lạc Mai Tiên và Thác Bất Thế, cô gái vừa xuất hiện cũng có hình dạng tương tự như nhân loại, ngoài màu sắc bất đồng ở vài bộ phận ra thì không có điểm gì khác biệt. Xem ra nàng cũng là một chủng tộc đại ác ma.
“Ngươi hình như lại mạnh thêm một chút”. – Lạc Mai Tiên tùy tiện nhận xét trong khi tư thế vẫn giữ nguyên như cũ.
Cô gái gọi Nghinh Tử kia nghe xong nhưng chẳng nói gì, chỉ đứng im bất động, mắt thậm chí còn chưa hề chớp lấy một lần.
Thái độ ấy có thể xem là thất lễ, có điều Lạc Mai Tiên lại dường như không để ý. Xoay người lại, Lạc Mai Tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt mị hoặc nọ, hồi lâu thì lắc đầu thở dài:
“Nghinh Tử, đã nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào ngươi thật sự sẽ thế này mãi sao?”.
Đáp lại vẫn chỉ là lặng im. Nghinh Tử, nàng cứ như một pho tượng, từ đầu đến cuối đều chẳng có chút phản ứng gì. Một cái chớp mắt, một tia cảm xúc, hết thảy đều là không. Điểm duy nhất còn khiến nàng giống một người sống bình thường chỉ có hơi thở. Dẫu vậy, những làn hơi ấy lại quá đỗi băng hàn lạnh lẽo...
Gương mặt thoáng qua nét bất đắc dĩ, Lạc Mai Tiên quay người đi, không nhìn nữa.
“Giúp ta làm một chuyện”.
Dừng trong giây lát, Lạc Mai Tiên nói tiếp: “Bên cạnh Lạc Lâm có hai tì nữ là Khúc Khúc và Hỷ Hỷ, hãy giải quyết bọn chúng đi. Làm sạch sẽ một chút. Còn nữa, thay ta truyền lời cho Âu Quyền, bảo hắn cảnh báo đến tất cả người trong phủ, nếu kẻ nào để cho Lạc Lâm nhìn thấy mấy cảnh tình tứ thân mật thiếu đứng đắn thì hãy mang đầu lên nộp”.
“Được rồi, ngươi đi đi”.
Ngay khi chữ cuối cùng vừa ra hết thì phía sau, thân ảnh Nghinh Tử cũng liền tan biến, hệt như thời điểm mà nàng xuất hiện vậy.
Nhìn vào khoảng không vô định, Lạc Mai Tiên khẽ thều thào bằng giọng xa xăm: “Tỷ muội tốt, lẽ nào chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể trở về như trước đây nữa ư...”.
...
...
Ra khỏi phủ thành chủ, dọc theo con đường lớn đi về hướng đông nam, hai bên đường, hàng quán nối nhau san sát, to nhỏ đều có đủ cả. Nơi thì bày bán đan dược, tài liệu ma thú, chỗ thì bày bán binh khí, quặng khoáng, cảnh tượng tuy không quá phồn hoa nhưng cũng đủ gọi là náo nhiệt. Ồn ào nhất có lẽ phải kể đến mấy quán ăn.
Khác với tu sĩ nhân loại thường chỉ dùng ích cốc đan hoặc là bỏ hẳn ăn uống, ngày ngày chỉ hấp thu thiên địa linh khí để sống, ma tộc lại khá chuộng vấn đề này. Bất kể là chủng tộc hạ đẳng, trung đẳng hay là cao đẳng ma tộc, ai nấy cũng đều rất biết cách tận hưởng cơm canh rượu thịt. Tất nhiên đó không thể nào là các thứ bình thường giống thế tục phàm nhân ở nhân giới được. Thực phẩm được sử dụng tại đây toàn bộ đều là linh thực, dược liệu, đối với quá trình tu luyện của ma tộc chẳng những không chút xung đột hay làm trì trệ nào mà còn trợ giúp họ tăng tiến nhanh hơn. Thực phẩm càng cao cấp thì tác dụng càng lớn, công năng càng cường đại.
Có điều, nói đi cũng nên nói lại, cao lương mỹ vị tuy tốt nhưng không phải ai cũng có thể dùng. Các loại tài nguyên trợ giúp tu luyện khác cũng là như thế. Do sự phân tầng rõ ràng tại ma giới nên hưởng thụ bao nhiêu, xấu tốt thế nào, nhiều ít ra sao là tùy thuộc vào năng lực của mỗi người. Thân phận khác nhau, địa vị khác nhau, cấp bậc chủng tộc khác nhau thì sự đãi ngộ tất sẽ khác xa nhau.
Ở vùng đất Đại La này, kẻ có được sự đãi ngộ tốt nhất không nghi ngờ chính là muội muội của đại công chúa Lạc Mai Tiên: Tiểu công chúa Lạc Lâm. Tại đây, cô bé là kiểu mẫu điển hình nhất của tiêu chuẩn ba không một có. Ba không chính là: Không cần làm, không cần tiền, không cần mời. Còn một có thì là: Thụ hưởng.
Thực phẩm ngon, đan dược tốt, pháp khí mạnh, phù lục cao cấp,..., phàm là thứ cô bé đã muốn thì thế nào cũng sẽ lấy đi. Mà một khi đã lấy thì chắc chắn là sẽ chẳng bao giờ trả tiền.
Tóm lại thì cô bé sẽ luôn được miễn phí, bất kể ở chỗ nào và người ta có tình nguyện hay không.
Ngang ngược? Bá đạo?
Thật ra cũng chỉ là chuyện rất bình thường thôi. Đại La này là nơi nào? Chính là lãnh địa của tỷ tỷ cô bé a. Tất cả mọi thứ ở đây đều là của tỷ tỷ, muội muội cô bé đây có ăn uống hưởng thụ một chút thì có gì to tát đâu nào?
Phải, với bản thân mình thì cô bé cảm thấy nó rất hiển nhiên thường tình. Còn riêng phần kẻ khác, nhất là những “nạn nhân” thường được cô bé ghé thăm, bọn họ cảm thấy thế nào lại là chuyện khác.