Sau hơn nửa giờ tìm kiếm, bằng vào cảm ứng linh hồn, Tiểu Kiều cuối cùng cũng tìm thấy công tử của mình. Hắn hiện đang nằm bất tỉnh giữa một khu rừng, dưới một gốc cây to trong tình trạng không mảnh vải che thân. Xung quanh hắn toàn là máu. Cũng chẳng rõ là của hai con Tật Phong Ma Lang đã bị cắn chết bên cạnh hay là của chính hắn nữa.
Nhẹ nhàng đem mớ lông còn dính trên miệng nam tử lấy ra, Tiểu Kiều vừa cẩn thận lau sạch vết thương cho hắn vừa thút thít khóc. Lòng nàng đau. Là vì nam tử mà đau. Trải qua hai năm bình an vô sự, nàng cứ nghĩ sẽ không còn phải chứng kiến nó nữa, vậy mà...
Lấy ra mấy lọ thuốc, nàng bắt đầu rắc lên những vết cào xé, tay làm mà miệng nghẹn ngào nức nở:
"Công tử... người rõ ràng là không thể chịu đựng được... tại sao lại không chịu uống máu của ta chứ...".
"... Máu của mấy con yêu thú này... làm sao... làm sao giúp người hoàn toàn xoa dịu được...".
"Lần này tóc người bạc nhiều như vậy... nhất định là sinh mệnh đã bị rút đi rất nhiều rồi... hức... hức...".
...
Gần hai mươi phút sau.
Từ trong hôn mê, nam tử dần dần tỉnh lại...
Ngay khi vừa mở mắt ra thì một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn vương lệ đã áp vào hắn, giọng đầy quan tâm hỏi:
"Công tử, công tử cảm thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?".
Thoáng liếc qua cơ thể một lượt, chân mày nam tử bất giác cau lại...
Thấy hắn như vậy, Tiểu Kiều không khỏi lo lắng:
"Công tử, người... người bị nội thương hả?".
"Không có".
Vẻ mặt chẳng có tí gì gọi là thân thiện, nam tử nói ra lý do:
"Chỉ là cách băng bó của ngươi...".
Tới đó thì nam tử dừng lại, không tiếp tục nữa. Thú thật thì hắn cũng không biết phải gọi nó là gì. Công bằng mà xét, những lớp vải kia có thể nói là đã được quấn rất tốt, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một y sư, thế nhưng nút thắt của nó lại...
"Tiểu Kiều, chẳng phải lúc trước ta đã bảo ngươi đừng có tiện tay thắt hình bươm bướm khi băng bó vết thương cho ta rồi sao?".
Trước câu hỏi của nam tử, Tiểu Kiều cúi đầu lảng tránh, miệng ấp úng: "Công tử, tại ta... vì ta...".
"Được rồi, đợi sau hãy nói. Bây giờ hãy hộ pháp giúp ta".
"Vâng, công tử".
Trong sự bảo hộ của Tiểu Kiều, nam tử xếp bằng, tay đặt trên gối bắt đầu đả tọa...
Hai giờ sau.
Vừa thấy nam tử mở mắt ra, Tiểu Kiều liền lên tiếng:
"Công tử, người đã đỡ hơn chưa?".
"Khá tốt".
Có chút e ngại, Tiểu Kiều hỏi tiếp: "Công tử, tại sao đột nhiên người lại... lại trở nên như thế?".
Tuy nàng chưa nói rõ nhưng nam tử vẫn dễ dàng hiểu được. Thần tình hờ hững, hắn đáp ngắn gọn:
"Ma công lại sắp đột phá thôi".
"Công tử, vậy người...".
Cũng không để Tiểu Kiều có cơ hội nói thêm, nam tử đưa tay chặn lại:
"Đây không phải việc của ngươi, bản thân ta tự biết sắp xếp".
...
...
"Ngươi thấy chỗ này thế nào?".
Theo ánh mắt nam tử, Tiểu Kiều quan sát khoảng đất trống trước mặt một hồi rồi thành thật nhận xét:
"Công tử, ta chẳng thấy nó có chỗ nào đặc biệt hết. Nó chỉ là một mảng đất hoang bình thường".
"Với ngươi như vầy là đủ rồi".
Đủ? Với mình?
Giữa lúc Tiểu Kiều còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì nam tử đã tiến ra giữa khu đất, trong nháy mắt, dưới tác động của hắn, một cái hố sâu hơn hai mươi thước được hình thành.
"Tiểu Kiều, ngươi mau qua đây".
Bước lại gần nam tử, Tiểu Kiều ngó xuống hố, nghi hoặc:
"Công tử, đây là cái gì vậy?".
"Hố".
"Ta biết là hố, ý ta là cái hố này được dùng để làm gì?".
"Chôn".
"Chôn?".
Nhanh chóng hiểu ra, Tiểu Kiều gật gù: "Vậy để ta qua mang hai con yêu thú kia lại".
Nói đoạn, nàng nhấc chân bước đi, chỉ là còn chưa được bao lâu thì...
"Đúng lại".
"Công tử, có chuyện gì nữa hả?".
"Ngươi không cần đi. Thứ ta muốn chôn không phải yêu thú".
Không phải yêu thú?
Tâm tư xoay chuyển, Tiểu Kiều bắt đầu nghĩ ngợi... Và lạ là... càng nghĩ thì gương mặt của nàng lại càng tái đi.
Nuốt liền mấy ngụm nước bọt, nàng rụt rè hỏi:
"Công tử, ý người không phải là định... là định...".
"Ngươi quên tại đấu giá hội ta đã nói thế nào sao?".Cũng chẳng cần Tiểu Kiều trả lời, nam tử tiếp tục: "Trong vòng ba mươi ngàn vạn linh thạch ngươi đã không thể mang Xuy Thủy kiếm về".
Quả nhiên vẫn là không qua được!
Chuyện ba mươi ngàn vạn linh thạch kia, Tiểu Kiều đương nhiên là còn nhớ, chẳng những nhớ mà rất rõ nữa là đằng khác. Quên làm sao được chứ, một chuyện hệ trọng thế kia mà. Sỡ dĩ không nhắc đến chẳng qua là vì cố tình thôi a. Hơn cả nửa ngày không thấy nam tử đá động gì tới, nàng cứ tưởng là thoát rồi, ngờ đâu... hắn vẫn còn nhớ dai như vậy.
Mặt mày xanh lét, Tiểu Kiều liên tiếp thụt lùi ra sau, mở miệng van nài:
"Công tử, xin người tha cho ta một lần đi. Ta... ta hứa là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ chăm sóc tốt cho người, sẽ... sẽ...".
"Ngươi muốn tự mình đi xuống hay để ta ra tay?".
"Công tử, ta... ta không muốn...".
"A đừng!".
Mặc cho ai kia la ó, nam tử vẫn tiếp tục đem huyệt đạo của nàng phong ấn lại. Phong ấn xong, cũng chẳng buồn hỏi ý kiến ai kia, hắn thẳng chân đem nàng đạp xuống hố sâu, kế đấy thì thản nhiên lắp đất lại.
"Công tử đừng mà!".
"Người đừng có chôn ta! Ta thật là sợ lắm...".
"Công tử...".
"Ngươi cũng chẳng chết đi đâu được, sợ cái gì?".
"Nhưng mà ở trong lòng đất một mình rất là đáng sợ!".
"Vậy thì tập làm quen đi".
Nói đoạn, nam tử lại tiếp tục lắp đất.
"Công tử đừng mà! Công tử...".
...
...
Công việc "chôn cất" rất nhanh đã hoàn thành. Giữa khu rừng vắng, một cồn đất nho nhỏ đã được dựng lên...
Thổi đi lớp bụi trên tay, nam tử tự tìm cho mình một chỗ ngồi thuận tiện, kế đấy thì lấy từ trong giới chỉ ra một món đồ quen thuộc: cây đàn của ông lão Trần Nô.
Đem đàn đặt ngang đùi, nam tử gảy nhẹ...
"Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ
... khiến xuôi ta cùng nàng nên duyên nợ
Ôi duyên nợ...
... là duyên hay nợ?
Ôi duyên nợ...
... là nợ hay duyên?
Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo
... nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu
Ái ân xưa...
... ai cam ai nguyện?
Oán thù nay...
... ai nguyện ai cam?
Oán thù nay...
... ai nguyện ai cam?
Oán thù này...
... ai nguyện ai cam?
...".
...
...
Cũng chẳng rõ nam tử đã gảy bao nhiêu khúc, đã hát bao nhiêu lần, chỉ biết là sau khi hắn ngừng lại thì trời cũng vừa sáng hẳn.
Mang đàn cất đi, dưới những tia nắng dịu nhẹ, nan tử ngẩng đầu hít sâu một hơi...
Qua vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc thì đôi mắt hắn cũng chầm chậm mở ra.
Một chút ưu thương của đêm qua đã hoàn toàn biến mất. Hắn... lại trở về là hắn của thực tại...
Chân khẽ động, hắn bước tới chỗ cồn đất nho nhỏ gần đấy.
"Soạt soạt...".
Rất nhanh, từ dưới lòng đất, kẻ nào đấy đã được moi lên.
Vẫn là gương mặt ấy, đôi mắt to tròn ấy, khác chăng là bây giờ, thay vì nõn nà khả ái thì nó đã lấm lem bùn đất. Nếu ví Tiểu Kiều của hôm qua là một chú thiên nga xinh đẹp thì hôm nay, nàng... chính là một con vịt xấu xí.
Dành cho hung thủ đã ra tay phù phép mình một cái nhìn ai oán, con vịt kia bắt đầu... khóc. Nàng đang rất là ấm ức, đang rất là thương tâm. Tuy nàng là tu sĩ, có bị chôn mười ngày nửa tháng cũng chẳng chết đi đâu được, thế nhưng cái cảm giác trơ trọi một mình trong lòng đất lạnh lẽo đó... thực sự là rất đáng sợ. Nàng thật là sợ lắm... Nàng đã cầu khẩn, đã van nài đến thế mà người ta vẫn nhẫn tâm đem nàng đạp xuống hố, rồi nhẫn tâm lắp đất lại...
Càng nghĩ, nước mắt của Tiểu Kiều càng chảy ra nhiều hơn, cả tiếng thút thít kìm nén ban đầu cũng chẳng mấy chốc mà vỡ òa...
Bên cạnh, nam tử thấy nàng thương tâm nức nở như vậy thì quay mặt đi, rất cảm thông mà buông ra một câu:
"Cho ngươi một canh giờ, khóc xong thì đến Dạ Hương Lầu, trấn Ngọc Hà tìm ta".
Nhìn theo bóng dáng nam tử đang dần khuất xa, Tiểu Kiều lại lần nữa gia tăng âm lượng của tiếng khóc.
"A hu hu... hu hu...".