Sau khi đã dặn dò ổn thỏa đâu đấy, Vương Chi và Na Trát Sa Đài nhanh chóng rời khỏi phòng Mai Diễm Phương, kế đó thì chia ra mỗi người một hướng.
Ý định của hai người họ, hay nói đúng hơn là của Vương Chi, chẳng ai biết cụ thể nó là gì, thậm chí cả Na Trát cũng không rõ. Thu phục Mai Diễm Phương chỉ là việc mà nàng được nhờ cậy, và như những gì đã xảy ra, nàng đã giúp hắn hoàn thành, dù rằng có hơi bất mãn… hoặc nên gọi là buồn lòng.
Khoảng cách, đó là điều mà nàng cảm nhận được…
…
…
Đêm nay… là một đêm dài, với đầy những tâm sự…
Và tất nhiên nó không phải chỉ của Na Trát, chỉ của Vương Chi. Đêm… chẳng của riêng ai.
Vạn Kiếm Môn hiện giờ, tâm sự có ở khắp nơi. Những hoài nghi, những phiền muộn, những hoài niệm, khổ đau,…, mọi thứ cứ như một mớ bồng bông hỗn tạp vô hình bao phủ môn phái này.
Tuy đến từ nhiều cá nhân nhưng hầu hết điểm xuất phát của chúng – những tâm sự ấy – đều bắt nguồn từ một người: Vương Chi. Hôm nay, tại Anh Tiên Đài, ấn tượng mà hắn để lại thật sự là rất lớn, thậm chí so với vị Hoàng Thiên Hóa kia còn muốn nổi bật hơn nhiều. Chân nhân đúng là hiếm gặp thật, thế nhưng một chút uy áp, một vài câu nói không thể làm nên một màn kịch – điều mà họ đã thấy từ Vương Chi.
Vương Chi, sự có mặt của hắn, những bất ngờ mà hắn mang lại, nó không nghi ngờ gì là một màn kịch, một màn kịch vô cùng đặc sắc.
Cảm xúc – đó chính là cái cốt lõi để Vương Chi trở nên khác biệt.
Thứ mà Hoàng Thiên Hóa mang lại hầu như chỉ có một: sự kính sợ.
Còn Vương Chi?
Nhiều lắm. Ngạc nhiên, nghi hoặc, rung động… Và nhất là khoảnh khắc sau khi chiếc khăn che mặt của hắn rơi xuống kia… quả thực là quá nhiều cảm xúc.
Lại nói, một vị chân nhân như Hoàng Thiên Hóa thì có bao nhiêu thứ để mọi người nghĩ tới đây?
Hắn thuộc về một tầng thứ khác. Một nơi quá cao, một khoảng cách quá lớn…
…
So với Hoàng Thiên Hóa thì Vương Chi có nhiều thứ để mọi người quan tâm hơn. Ví như… quá khứ của hắn, mối quan hệ giữa hắn và Yêu Tông chẳng hạn. Lắm kẻ muốn biết tường tận lắm. Cần gì phải kể chi ai, ngay đến Hoàng Thiên Hóa còn như vậy nữa là.
Những người khác xuất phát từ mục đích gì thì chưa rõ chứ riêng Hoàng Thiên Hóa, thôi thúc hắn chính là Lăng Tố. Có một vài thứ mà hắn cần phải xác định. Lúc này đây, hắn đang thực hiện điều đó.
Nhìn Thanh Tùng Tử với bộ dáng cung kính trước mặt, hắn trực tiếp yêu cầu:
“Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về Vương Chi”.
…
…
Trong khi đó, tại một nơi cách Vạn Kiếm Môn khá xa, có một cuộc đối thoại cũng đang diễn ra. Là hai nam nhân, một già một trẻ.
Trẻ thì chính là Mộng Đoạn – nhân vật được chú ý nhiều nhất, trước khi Tông môn chi chiến chính thức diễn ra; còn già, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Tả Vinh Thành – môn chủ Thanh Y Môn – người duy nhất ở Vân Lam đại lục hiện nay tấn cấp cường giả.
Giữa ngọn núi hoang vu này, một trong hai người đang ngồi, và thật ngạc nhiên vì đó lại không phải Tả Vinh Thành mà là Mộng Đoạn. Càng ngạc nhiên hơn nữa là Tả Vinh Thành – vị cường giả duy nhất của Vân Lam đại lục, hắn chẳng những không có chút khó chịu nào, trái lại thái độ lại còn rất kính cẩn, cứ như thể đấy mới đúng là trật tự.
Thân là môn chủ mà lại đứng trước đệ tử của môn phái mình tỏ ra cung kính như vậy, chuyện này quả hết sức kỳ quái.
“Có vấn đề”.
Đó là điều mà bất cứ người ngoài nào khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều sẽ nhận định. Nó quá hiển nhiên. Tất cả hẳn sẽ rất nghi hoặc và… muốn biết.