Xét toàn bộ Đại La, gộp luôn cả tứ đại gia tộc thì tổng số cường giả Thiên hà cảnh từ cao đến thấp cũng bất quá tám mươi người là cùng, vậy mà chỉ sau ba ngày giao tranh ngắn ngủi, tổn thất đã lên tới xấp xỉ phân nửa... Phải biết là trong suốt ba ngày qua, duy chỉ có ngày thứ hai, khi đại quân Nhược Lan Đế Quốc bất ngờ quay lại phản công mạnh mẽ thì Đại La Thành mới bị thiệt hại nặng nề. Ở hai ngày còn lại: Ngày thứ nhất thì chẳng có gì để nói, binh sĩ Đại La đã thắng lợi hoàn toàn, số cường giả ngã xuống cũng chỉ có năm người; Còn ở ngày thứ ba, sau khi chịu một thất bại nặng nề trước đợt phản công của Nhược Lan Đế Quốc thì Thác Bất Thế đã lập tức hạ lệnh rút lui, mở ra đại trận phòng hộ, bởi vậy cho nên trong khoảng thời gian này chẳng có bao nhiêu binh sĩ phải thiệt mạng cả.
Tóm lại, trong ba ngày giao tranh vừa qua, số lượng cường giả đã ngã xuống còn chưa tới hai mươi lăm người.
Thế thì khoảng mười lăm người còn lại, bọn họ là chết lúc nào?
Chính là hôm nay – ngày giao chiến thứ tư này!
Thế nhưng điều đáng nói ở đây là: Hôm nay, đại trận phòng hộ chỉ vừa mới bị phá cách đây một giờ.
Cái này có ý nghĩa gì?
Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi thì Đại La Thành đã mất thêm khoảng mười lăm cường giả Thiên hà cảnh!
Nếu như cứ theo tình trạng này diễn biến xuống, e rằng không lâu nữa thì tất cả cường giả của Đại La đều sẽ chết hết. Tới chừng đó, Đại La... Cũng sẽ tiêu vong.
...
“Nhược Lan Đế Quốc...”.
Đứng trên thành cao, Thác Bất Thế nhìn tràng cảnh phía trước mà lòng không khỏi căm phẫn.
Các tướng sĩ của hắn, các chiến hữu đã từng cùng hắn vào sinh ra tử, hôm nay, từng người bọn họ đang dần ngã xuống dưới gót giày của những kẻ xâm lược. Vậy mà hắn... Hắn lại chỉ có thể đứng đây nhìn... Không cách nào xoay chuyển được tình thế...
“Crắc... Crắc...”.
Dưới cơn giận, một góc đá của tường thành đã vỡ vụn trong tay Thác Bất Thế. Xét ra thì nó cũng đủ để gọi là to, kích cỡ còn lớn hơn gấp mấy lần hắn chứ chẳng ít. Chỉ là... Hắn dường như lại không hề để ý đến.
Hiện hữu trên khuôn mặt hắn hiện giờ chỉ có âm trầm, sục sôi trong mắt hắn chỉ có lửa giận, tản mác quanh người hắn chỉ có sát khí. Thác Bất Thế hắn muốn giết người. Đối tượng thì hiển nhiên là lũ xâm lược Nhược Lan Đế Quốc – những kẻ đã và đang tước đoạt hàng trăm, hàng ngàn sinh mạng các tướng sĩ của hắn.
Nhưng... Cũng giống như khi đối diện với La Ti, hắn lại không thể. Đây hoàn toàn không phải lúc để hắn ra tay. Nguyên do rất đơn giản: Sự góp mặt của hắn chỉ khiển cho Đại La Thành thất thủ nhanh hơn mà thôi.
Nhược Lan Đế Quốc, bọn họ đâu phải chỉ có hai mươi hai vạn tinh binh, đâu chỉ có hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh cấp cao. Thứ vũ khí đáng sợ nhất của bọn họ là ba gã chân nhân Linh anh cảnh đang đứng đằng sau quan chiến kia!
Tại sao cho đến tận bây giờ đám chân nhân Linh anh cảnh kia vẫn còn chưa xuất thủ?
Theo suy đoán của Thác Bất Thế thì hơn phân nửa là bọn họ đang chờ đợi. Nói cách khác, hai mươi hai vạn tinh binh lẫn hơn năm mươi cường giả Thiên hà cảnh đã và đang tham chiến, tất cả đều chỉ là một đòn thăm dò mà từ đó bọn họ có thể nhìn ra đáp án.
Trong trận đại chiến này, quyết định sau cùng không phải cường giả Thiên hà cảnh, càng không phải đám Linh châu, Linh tuyền cảnh. Phân thắng bại là nằm ở cấp chân nhân – những tu sĩ Linh anh cảnh ít ỏi của hai bên.
Nếu bây giờ Thác Bất Thế xuất thủ thì đám chân nhân bên phía Nhược Lan Đế Quốc tất cũng phải ra tay. Như vậy kết quả sẽ thế nào đây?
Bản thân Thác Bất Thế chỉ là chân nhân Linh anh đệ tứ trọng trong khi phía Nhược Lan Đế Quốc thì ngoài hai tên đồng cấp với hắn ra thì còn có thêm một tên đệ ngũ trọng nữa, Thác Bất Thế hắn có khả năng thắng được sao?
Chắc chắn không thể. Kể cả hợp sức với Âu Quyền hiện đang đứng bên cạnh cũng không thể.
Tiếp tục đứng nhìn, đó là điều Thác Bất Thế nên làm, giống như hắn vẫn làm từ đầu cuộc chiến tới giờ. Ít nhất thì với lựa chọn này, hắn có thể giúp Đại La Thành cầm cự thêm một khoảng thời gian nữa để đợi đại công chúa quay về...
...
Nửa giờ nữa đã trôi qua.
Chiến cục diễn ra càng lúc càng tồi tệ. Trên chiến trường, ngay trước mặt tòa thành Đại La, số người chết hiện đã tăng lên rất nhiều.
Cho đến giờ phút này, không thể không nói rằng các tướng sĩ của Đại La rất dũng mãnh. Tuy quân số chênh lệch gấp mấy lần nhưng bọn họ vẫn ngoan cường chiến đấu. Đao trong tay họ vẫn đang vung lên và giáo của họ vẫn đang hướng thẳng về phía quân giặc mà đâm tới.
Có thể trong bọn họ đã có người sợ hãi, dẫu vậy, bọn họ vẫn chiến đấu. Không ai chùn bước. Không kẻ quay đầu. Tất cả... Tất cả đều vẫn đang ra sức giết từng tên giặc!
Là vì cái gì?!
“Là vì Đại La... Là vì đế quốc...”. – Đó là những lời vừa thốt ra từ trong miệng của Thác Bất Thế.
Hắn là quân nhân. Những tướng sĩ đang chiến đấu phía trước, tất cả bọn họ đều đã từng được hắn huấn luyện qua. Kỷ cương, tư tưởng, hết thảy đều là từ Thác Bất Thế hắn truyền tải xuống. Vậy nên... Hắn hiểu được. Hắn hoàn toàn hiểu được tại sao dù đối mặt với đại quân đông hơn mình gấp mấy lần mà bọn họ vẫn có thể dũng mãnh đến thế, ngoan cường đến thế...
“Đáng tiếc... Đáng tiếc...”.
Nấm tay siết chặt, rốt cuộc thì Thác Bất Thế cũng chỉ có thể nói thêm được bấy nhiêu.
Hắn là đang tiếc cái gì? Hắn lại đang vì cái gì cảm thấy bi thương?
...
Trái ngược với bầu không khí nặng nề trên tường thành Đại La, ở phía bên này chiến tuyến, các thống lĩnh tối cao, đồng thời cũng chính là ba tu sĩ Linh anh cảnh của Nhược Lan Đế Quốc lại khá bình thản, đặc biệt là tên có tu vi cao nhất, dáng vẻ rất ư nhàn nhã.
Trong bộ cẩm y hoa lệ, hắn đưa mắt nhìn về tràng cảnh chém giết trước mặt, thích thú mà rằng: “Vẫn thường nghe Đại La Thành có một đội quân rất dũng mãnh thiện chiến, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả cũng không ngoa”.
“Cao Xán huynh, ta không biết là huynh lại có hứng thú với quân đội đấy”. – Đang đứng kế bên, tên chân nhân thứ hai nghe vậy liền nói.
“Ha ha! Không không!”.
Tên chân nhân mặc cẩm y hoa lệ lắc đầu: “Đỗ Minh, ngươi hiểu lầm rồi. Cao Xán ta chỉ là có chút thưởng thức bọn họ...”.
Chỉ tay về trước, hắn tiếp tục: “Các ngươi nhìn xem, mặc dù quân số chúng ta đông hơn bọn họ gấp mấy lần, thế nhưng chiến đấu từ nãy giờ, giữa chúng ta và bọn họ, bên nào lại chết nhiều hơn?”.
Qua vài giây im lặng, một giọng trầm ổn hồi đáp: “Cao Xán huynh nói không sai. Quân đội của Đại La quả đáng để thưởng thức”.
“Đúng vậy”.
Cao Xán gật đầu. Tuy nhiên sau đó, rất nhanh thái độ của hắn đã lần nữa thay đổi. Thu lại nụ cười như có như không, hắn nói: “Đáng tiếc, dù bọn họ có giỏi hơn nữa cũng bất quá vài vạn tinh binh, bị tiêu diệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi”.
...
Sau mấy câu bình phẩm, chuyện trò, tên chân nhân thứ hai, cũng tức Đỗ Minh đột nhiên quay sang Cao Xán đề nghị: “Cao Xán huynh, huynh nghĩ sao nếu chúng ta tổng lực tấn công luôn bây giờ?”.
“Thế nào? Đỗ Minh ngươi không chịu được rồi à?”. – Cao Xán không trả lời mà hỏi lại.
Thoáng nhìn về phía tòa thành Đại La, Đỗ Minh gật đầu: “Ta quả là có chút nóng lòng muốn diện kiến vị công chúa diễm tuyệt vô song kia của Hồng Uy Thiên Quốc”.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Cao Xán lẩm bẩm rồi cười nhẹ: “Thú thật thì ta cũng rất muốn được sớm tận mắt nhìn thấy nàng ta. Nhưng e là phải đợi”.
Lần này, chẳng những Đỗ Minh mà đến cả tên chân nhân còn lại cũng thấy nghi hoặc: “Cao Xán huynh, không phải lúc nãy huynh bảo là đã thăm dò đủ rồi ư?”.
“Thăm dò thì đương nhiên là đã thăm dò xong”.
“Vậy tại sao...”.
Cao Xán đưa tay ngăn lại: “Chúng ta không chờ đợi điều gì ở Đại La Thành hay là Hồng Uy Thiên Quốc. Thứ ta đang muốn nói đến là vị tứ hoàng tử của Nhược Lan Đế Quốc chúng ta”.