Không kịp nghĩ nhiều, Lạc Lâm nhanh chóng chạy vào.
Vừa tới nơi, nàng lập tức hỏi ngay: "Khổng Lăng, chuyện gì vậy?!".
Thân thể trần trụi, Khổng Lăng lo lắng cúi nhìn Thi Quỷ đang run rẩy gần bên, đáp: "Bọn ta đang chuẩn bị song tu thì hắn... Ta nghĩ hắn lại bị công pháp chủ tu trước kia cắn trả".
"Ngươi nói đúng. Chắc chắn là vậy rồi...".
"Khổng Lăng!". - Lạc Lâm giục - "Mau cho hắn dùng máu của ngươi!".
"Ta...".
"Không cần!".
Giữa lúc Khổng Lăng còn đang do dự chưa quyết thì tiếng Thi Quỷ đã cất lên. Cố kìm nén cơn đau, cố giữ cho mình thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu lên, trong cái nhìn phủ đầy huyết sắc, gằn bảo: "Hai người các ngươi... ra ngoài hết đi!".
"Nhưng mà Tiểu Quỷ sư phụ ngươi...".
Lạc Lâm nhăn nhó, lựa lời khuyên can: "Nếu không uống máu thì ngươi sẽ lại tiếp tục bị hao mòn thọ nguyên. Sinh mệnh lực sẽ đại giảm...".
"Lạc Lâm!".
Đem câu nói cắt ngang, với gương mặt dữ tợn, Thi Quỷ kiên quyết: "Ta biết mình đang làm gì... Hãy... mặc ta...".
"Nhưng ta... ta...".
"Lạc Lâm, hãy làm theo lời hắn".
Vừa nói, Khổng Lăng vừa nắm tay Lạc Lâm kéo đi. Chừng khi ra tới căn phòng phía ngoài, nàng mới lại tiếp tục: "Lạc Lâm, ta biết ngươi lo lắng cho hắn, nhưng như hắn đã nói, đấy là quyết định của hắn. Hắn không phải trẻ nhỏ vô tri, hẳn tự biết cân nhắc nặng nhẹ".
"Không đúng!".
Lạc Lâm lắc đầu, thần tình kích động: "Tiểu Quỷ hắn không có biết cân nhắc! Hắn không biết! Sinh mạng của hắn, nó đang bị bào mòn!".
"Ta có để ý. Theo ta đoán thọ nguyên tiêu hao hẳn không quá nhiều".
"Khổng Lăng, ngươi không hiểu...".
So với trước, Lạc Lâm lại càng kích động hơn gấp bội, đến độ chừng như sắp khóc: "Hắn không giống ta. Hắn đã tu luyện Huyết Ma Kinh hai mươi mấy năm rồi, công pháp đã thắt chặt cùng hắn. Lực lượng do Hoan Vương lưu lại có thể kiểm soát ta nhưng không đủ để bảo toàn cho hắn. Nếu ngay cả một chút máu huyết hắn cũng không dùng, như vậy... sinh mệnh của hắn... con số tiêu hao sẽ càng lúc càng lớn...".
...
Sau hồi lâu trầm mặc, Khổng Lăng xoay đầu nhìn về nơi thạch thất, thần tình phức tạp: "Khổ sở như thế, ngươi tại sao phải cứ nhất quyết làm vậy?".
Đối với lựa chọn của Thi Quỷ, Khổng Lăng nàng thực tình chẳng tài nào hiểu nổi. Nàng có quá ít thông tin về hắn. Quá khứ, dự định, toan tính, hết thảy nàng đều mờ mịt...
"Thi Quỷ, rốt cuộc thì ngươi là hạng người nào?".
Câu hỏi nọ, Thi Quỷ tất nhiên đã không bao giờ được nghe thấy. Hiện tại, hắn đang phải vật lộn với chính thứ công pháp tà ác mà mình đã tu luyện. Cả thể xác, lẫn thần trí.
Cuộc đời, nó chính là như vậy, chẳng có bữa ăn nào hoàn toàn miễn phí. Để đổi lấy công pháp thần nhân, để sở hữu một đan điền rộng lớn vô hạn, một căn cơ chừng như kiên cố tận cùng, Thi Quỷ, hắn phải trả giá.
Hắn nhận được nhiều hơn kẻ khác thì tất phải trả nhiều hơn kẻ khác. Ngay từ lúc bắt đầu, không ai khác, chính hắn đã lựa chọn con đường ngập tràn máu tanh này. Những đau đớn, thống khổ hôm nay, hết thảy đều là chông gai tất yếu. Dẫu cho mai này, khi gian nan quá lớn, chướng ngại quá nhiều khiến hắn phải kiệt sức tàn hơi thì đấy cũng là một sự công bằng.
Thi Quỷ, hắn liệu có từng hối? Rồi sẽ hối?
Nếu được lựa chọn một lần nữa, hắn liệu có lại bước đi trên con đường ngập tràn máu tanh này?
Thật khó để biết. Hiện giờ, nhìn thấy được bất quá cũng chỉ là một thân ảnh đơn bạc nằm co ro dưới nền đá lạnh, để rồi sau đó... hắn chìm vào trong tĩnh lặng...
...
...
Vài giờ sau, Thi Quỷ dần hồi tỉnh. Giống như trước, lần này thọ nguyên của hắn lại tiếp tục bị hao mòn. Mái tóc hắn, nó lại bạc nhiều thêm một chút...
Dẫu vậy, đối với bản thân, Thi Quỷ lại dường như chẳng mấy bận lòng. Hắn hờ hững như cái cách đã từng.
Có thể là thật sự, cũng có khi chỉ cố tình nguỵ trang, ai biết được. Nhưng, dù có là gì đi nữa, thật tình cũng tốt, ngụy trang cũng được, ý nghĩa đâu phải cho hắn. Bằng như hai ngươi còn lại: Khổng Lăng và Lạc Lâm, nhất là Lạc Lâm, chân - giả đối với nàng đều tác động như nhau. Sự quan tâm, nó sẽ vẫn y như vậy.
Ban đầu, khi lần đầu tiên chứng kiến Thi Quỷ bị công pháp cắn trả, Lạc Lâm nàng chỉ lo lắng một chút. Phải, chỉ là một chút. Nhưng là sai đó, theo số lần tái phát, cùng với những tiếng kêu gào, những màn cào cấu lăn lộn, đề rồi cuối cùng lại im lìm tĩnh mịch, một chút kia, nó đã dần lớn lên... lớn lên...
Mãi tới hôm nay, lo lắng sớm đã biến thành sợ hãi. Sự quan tâm, nó gần như đã vượt tầm kiểm soát của Lạc Lâm nàng rồi.
Ý nghĩ? Không. Mọi thứ đã không đơn thuần chỉ dừng ở ý nghĩ nữa. Lạc Lâm, nàng đã hành động. Giống như hôm nay...
Lúc này, công pháp lại một lần nữa cắn trả. Con quái vật đói khát kia, nó lại một lần nữa tìm tới. Chỉ có điều, nạn nhân không phải Thi Quỷ. Lạc Lâm, nàng mới là người đang gánh chịu nỗi đau và thống khổ.
Tuy nhiên, khác những lần trước, hôm nay, thay vì tiếp nhận thì nàng lại nhất quyết chối từ. Nàng không cần máu của Thi Quỷ.
"Gr... hừ... ừ...".
"... hừ... hừ...".
Trong tiếng rên rỉ, Lạc Lâm đem cánh tay Thi Quỷ vừa đưa đến gạt ra, giọng căm tức: "Tránh ra!".
"Ta không cần! Ta không cần! Ta không cần!".
"Ngươi đừng ngoan cố nữa! Mau dùng máu của ta!".
"Tránh ra!".
Thêm một lần nữa, cánh tay Thi Quỷ lại bị người gạt đi.
Mang theo đôi mắt hiện đã giăng đầy huyết sắc, Lạc Lâm dành cho Thi Quỷ một ánh nhìn sắc lạnh, vừa thở vừa nói: "Ta... không cần máu của ngươi... Không cần máu của ngươi...".
"Rốt cuộc thì ngươi đang muốn gì?! Ngươi mong bị hao hết thọ nguyên, biến thành một bà lão xấu xí sao?!".
"Đúng vậy! Ta mong như thế đấy!".
Chẳng chút yếu thế, Lạc Lâm hung hăng đáp trả: "Ta có biến thành bà lão xấu xí... thì có liên quan... gì tới ngươi...".
"Ta sống hay chết... can hệ gì tới ngươi... Ngươi... cũng đâu... cũng đâu cần... đâu cần ta quan tâm...".
...
Thi Quỷ nghe xong những lời nọ thì nhất thời lâm vào trầm mặc. Nét mặt dịu đi, hắn cười một cách khó hiểu, nhưng chắc chắn là đã không có chút vui sướng nào.
"Lạc Lâm". - Hắn nói - "Từ khi nào ngươi lại trở nên ương bướng như vậy?".
"Ngươi cút đi! Cút thật xa đi!!".
Rất ngoài ý muốn của Thi Quỷ, ngay khi hắn vừa mới nói hết câu thì Lạc Lâm bỗng bất ngờ bạo phát. Chẳng biết lấy sức lực từ đâu, nàng bật người dậy, dùng cả hai tay xô ngã hắn, vừa xô vừa lớn tiếng nói:
"Đừng xem ta là trẻ con nữa!".
"Năm năm rồi! Đã năm năm trôi qua rồi! Ta đã không phải trẻ con nữa! Đã không phải nữa...!!".
Cố gắng được bấy nhiêu thì Lạc Lâm dừng lại. Không phải không muốn mà bởi không thể. Đau đớn, nó đã cắt ngang lời nàng.
...
"Vậy... đây là quyết định của ngươi? Ngươi từ chối? Muốn tự mình chống chịu?".
"Lạc Lâm". - Thi Quỷ tiếp lời - "Ngươi không phải ta. Ngươi vốn không cần phải gồng gánh sự thống khổ này...".
Dứt câu, với ý định của riêng mình, Thi Quỷ nhanh tay đem phong bế một vài huyệt đạo trên người Lạc Lâm. Làm xong, hắn rút thanh trủy thủ vẫn thường trực bên người, tự rạch một đường nơi tay.
Máu tươi tức khắc chảy dài.
"Tách tách...".
"Tách tách...".
"Khôn... Không...!".
"Khô... ực... ực...".
Mặc cho Lạc Lâm có cố gắng từ chối ra sao, nỗ lực khép miệng nhường nào thì những giọt máu tươi, chúng vẫn cứ nối nhau chảy vào miệng nàng, hoà vào trong huyết quản...
Phản kháng không được, bất giác, nàng bật khóc. Từ trong đôi mắt đang tan dần huyết sắc, những dòng lệ thi nhau tuôn trào...
Là vì cái gì? Tại sao nàng lại khóc?
Thi Quỷ không biết. Hoặc, có lẽ hắn cố tình không muốn biết.
...
Một lúc sau.
Máu đã ngưng chảy, Lạc Lâm cũng đã thôi khóc nữa. Nàng năm im đấy, trên nền đá lạnh... trong giấc ngủ.
Thức đây... duy mỗi mình Thi Quỷ.
Khuôn mặt chẳng rõ buồn vui, hắn lặng lẽ chỉnh lại tư thế cho Lạc Lâm, chỉnh xong thì chuyển mình đứng lên, hướng nơi thạch thất đi vào.
Theo bước chân hắn, mái tóc xoã dài cũng nhè nhẹ lay. So với năm năm trước thì đã dài hơn nhiều, màu sắc cũng khác đi nhiều. Thay vì đen thì tóc hắn hiện đã bạc trắng. Không phải một lọn, vài trăm sợi hay vài ngàn sợi mà là... tất cả.
Một đầu tóc... toàn bộ đều bạc trắng.