Vai diễn hoàn thành, mục tiêu đã đạt được nên Lạc Lâm chẳng có lý do gì để giữ Thác Đán lâu thêm nữa, vậy nên sau vài câu cảm kích lấy lệ, cô bé đã lập tức viện cớ mình cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng để tiễn người bằng hữu của mình ra ngoài. Dẫu sao trong cơ thể cô bé vẫn đang tồn tại độc tố của Vong Tức, để lâu cũng không phải chuyện tốt.
Chờ cho thân ảnh Thác Đán hoàn toàn khuất hẳn, Lạc Lâm lúc này mới đem bộ y phục nhuộm đầy máu cởi ra, dùng linh lực làm sạch cơ thể rồi mặc một chiếc váy dài màu trắng vào. Tiếp đó, từ không gian giới chỉ, cô bé lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Nhanh tay đem nắp lọ mở ra, cô bé lập tức kê lên miệng rồi uống cạn dược thủy chứa bên trong.
Khỏi cần đoán, đấy tất nhiên là giải dược của Vong Tức.
“Phù… ù… ù…”.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô bé chỉnh lại tư thế, hai tay đặt trên đầu gối, bắt đầu điều động linh lực để đẩy nhanh quá trình hấp thu dược lực…
Chỉ là còn chưa tiến hành được bao lâu thì từ ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc truyền vào.
“Lạc Lâm”.
Mặc dù chỉ có hai tiếng ngắn gọn nhưng rơi vào tai Lạc Lâm thì chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang làm cô bé giật mình hoảng hốt.
Lý do rất đơn giản: Giọng nói vừa vang lên kia, nó là của Thác Đán!
Xong rồi xong rồi!
Nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa phòng, Lạc Lâm trợn mắt há hốc, một lời không thốt ra nổi. Cô bé biết, mọi chuyện đã bại lộ cả rồi.
Đang có mặt trong phòng, ba tì nữ Mịch Mịch, La La, Sa Sa cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Sự trở lại đột ngột của Thác Đán đã khiến ba người bọn họ trở nên bất động trong giây lát, để rồi sau đó lấy lại phản ứng thì nhất thời cũng không biết phải xử trí sao cho phải.
“Sột soạt…”.
Thác Đán một lời không nói, chân nhấc lên, từng bước chậm rãi tiến vào phòng, hướng thẳng về giường của Lạc Lâm.
Đoạn đường ngắn ngủi nên rất nhanh cô bé đã tiếp cận mục tiêu.
“Thác Đán, ta…”.
Miệng rốt cuộc cũng có thể mở ra nhưng Lạc Lâm thật chẳng biết mình nên nói gì cho đúng. Dẫu sao thì ngay từ đầu chính cô bé đã lập kế hoạch giăng bẫy lừa gạt người bằng hữu của mình, giờ bại lộ, cảm giác “tội lỗi” thế nào không có được…
Khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục biến đổi, cô bé mím môi, hồi lâu thì nói: “Ngươi muốn đánh ta thì ra tay đi”.
Thần sắc lạnh tanh, Thác Đán vẫn như cũ, chẳng nói lời nào. Thay vì nói, cô bé giơ cánh tay của mình lên, một cách chầm chậm…
Này…
Không phải là muốn đánh thật đấy chứ?
Lạc Lâm nhìn cánh tay được giơ lên kia, trong dạ, nỗi bất an mỗi lúc một dày. Vừa rồi cô bé bảo Thác Đán ra tay đánh mình, lời nói đa phần cũng chỉ là hình thức. Độ chân thành tất nhiên cũng có, thế nhưng… nó không nhiều lắm.
Thật ra cô bé vốn là hy vọng người bằng hữu của mình sẽ niệm tình bỏ qua cơ. Nói thế nào cũng là bằng hữu tốt nhất a…
Đáng tiếc, xem ra mọi chuyện sẽ không được như mong muốn rồi. Lạc Lâm nhận định như vậy.
Làm sao khác được chứ? Khuôn mặt thì lạnh tanh, cánh tay thì giơ cao, bàn tay lại nắm chặt, Thác Đán đang muốn làm gì còn phải đoán mới biết ư?
“Hừ, vậy mà lúc nào cũng nói là bằng hữu tốt nhất của mình…”.
Bất giác, từ nỗi bất an, chỉ sau vài giây nghĩ ngợi thì tâm tình Lạc Lâm đã mau chóng chuyển biến sang một hình thái khác: hậm hực. Hiển nhiên, đấy là một sự hậm hực hết sức vô lý. Kẻ lừa gạt lại đi âm thầm trách móc người bị mình gạt, nói ra thật không khỏi khiến người cười chê.
“Xùy…”.
Cũng chẳng rõ có phải vì bộ dáng hậm hực của Lạc Lâm hay không mà phía đối diện, Thác Đán đã vừa bật lên thành tiếng.
Chỉ là chất giọng này…
“Thác Đán ngươi…”.
“Thác Đán? Thán Đán nào?”.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Lâm, hình dáng Thác Đán trước mặt cô bé cũng dần biến đổi. Không chỉ có gương mặt mà cả tay chân, vóc dáng và thậm chí là y phục cũng đều là như thế. Ba giây chưa tới, từ một tiểu cô nương mười hai tuổi, Thác Đán đã biến thành một cô gái hai mấy với dung nhan diễm lệ vô song…
“Tỷ?”. – Hai mắt tròn xoe, Lạc Lâm nhìn cô gái phía đối diện thốt ra đầy nghi hoặc.
Trước mặt cô bé hiện giờ, làm gì còn có Thác Đán nào nữa, hiển hiện rành rành là tỷ tỷ của cô bé a.
“Thế nào? Đã dọa muội hả?”. – Đối diện, Lạc Mai Tiên nở nụ cười ngọt ngào, cất tiếng sau khi đã cho đám tì nữ Mịch Mịch, La La, Sa Sa ra ngoài.
…
“Phù ù ù…”.
Mất vài giây để ổn định tâm tình, Lạc Lâm chợt phùng mang trợn má thổi phù một hơi, kế đấy thì đem đầu lắc lư qua lại, dáng vẻ hết sức ngộ nghĩnh.
“Tỷ à tỷ… Làm người cũng đừng nên làm thế a…”.
“Làm thế?”. – Lạc Mai Tiên tỏ ra vô tội – “Tỷ đã làm gì muội đâu. Một ngón tay tỷ còn chưa động vào muội nữa”.
Ném cho tỷ tỷ mình một cái nhìn pha chút “khinh bỉ”, Lạc Lâm quay mặt đi, âm thầm tặc lưỡi: “Chậc, tỷ tỷ thật không biết hổ thẹn”.
Tới nước này cô bé há còn chưa tỏ tường chân tướng, đến kẻ ngốc còn nhìn ra được…
Người bằng hữu tốt nhất kia của cô bé, Thác Đán thật vốn dĩ là đã rời đi từ lúc nãy rồi. Kẻ đến sau chỉ đơn thuần là giả mạo, do tỷ tỷ cô bé biến hóa ra thôi.
“Ài… đúng là biết cách hù dọa người ta mà”.
Ngẫm lại trạng thái chết trân khi “Thác Đán” kia đứng trước cửa phòng gọi tên mình, Lạc Lâm cảm thấy bản thân thật sự đã bị lừa gạt, trong dạ cảm thán không thôi.
Như đoán được nỗi lòng của cô bé, Lạc Mai Tiên cất tiếng: “Lạc Lâm, muội không phải đang trách tỷ đấy chứ?”.
Xoay người lại, Lạc Lâm chần chừ một chút, lắc đầu: “Không có. Nhưng mà muội thấy hơi oan uổng”.
“Oan uổng?”.
Thú thật đối với hai chữ được muội muội vừa dùng này, Lạc Mai Tiên nhất thời chưa hiểu gì mấy.
Có điều nàng cũng chẳng phải nghi hoặc quá lâu, bên kia, Lạc Lâm đã giải đáp:
“Đúng vậy, là oan uổng. Tự dưng khi không tỷ lại giả trang Thác Đán lừa gạt, hù dọa muội. Muội đã làm gì tỷ đâu chứ”.
Ra là như vậy.
Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng thông suốt. Nói theo cách của muội muội nàng thì những gì nàng vừa làm là vô cớ phiền hà…
Môi khẽ nhếch, tiếu ý hiện đầy trên mặt, Lạc Mai Tiên nói: “À, thì ra như thế gọi là oan uổng. Nếu vậy tỷ nghĩ Thác Đán so với muội, oan uổng hẳn phải gấp mấy lần đúng không nhỉ?”.
Nghe tỷ tỷ nhắc đến, Lạc Lâm vừa nghĩ liền hiểu được ý tứ. Gương mặt hơi mất tự nhiên, cô bé ngập ngừng: “Tỷ, cái đó… tỷ nghe được bao nhiêu?”.
“Gần hết”.
Lạc Mai Tiên lắc đầu: “Lạc Lâm, lần này muội hơi quá đáng rồi. Thác Đán là bằng hữu tốt của muội, sao lại lừa gạt người ta như vậy. Muội xem, lúc đến đây người ta còn đang mặc bì giáp vương mùi mồ hôi đấy…”.
“… Lại nói, mẫu hậu của chúng ta đi đến Đại La này bao giờ? Lại còn từng dừng chân ở hồ Cố Mãn? Lạc Lâm, mang mẫu hậu ra bịa chuyện như thế là không tốt có biết không”.
…
Theo những lời giảng dạy của tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lâm càng lúc càng biến đổi, cuối cùng thì xìu xuống hẳn.
“Tỷ”. – Giọng buồn buồn, cô bé nhận lỗi – “Muội sai rồi. Là muội không tốt”.
Vươn tay ra, Lạc Mai Tiên xoa đầu muội muội, vỗ về: “Lạc Lâm, lừa dối không phải sai lầm, không phải điều đáng tự trách hay hổ thẹn, nhưng có một số người chúng ta không nên lừa dối, có một số chuyện chúng ta không thể tùy tiện mà bịa đặt…”.
…
Qua một đỗi chuyện trò tâm sự cùng muội muội, Lạc Mai Tiên kết thúc bằng một thông báo:
“Tối nay tỷ phải rời Đại La ra ngoài một chuyến, trong mấy ngày tới có thể sẽ không về. Muội ở trong thành nhớ đừng chạy loạn, hồ Cố Mãn tạm thời cũng đừng tới, đợi khi quay lại tỷ sẽ dẫn muội đi xem”.
Và như thế, tiếp qua vài câu tạm biệt, bóng dáng nàng cũng dần khuất hẳn. Dưới bóng chiều tàn, trong những làn gió thổi nhẹ, nàng như một đóa hoa mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn mà chẳng thể nắm lấy hoặc là níu giữ…