Kèm theo cái lắc đầu, Lạc Mai Tiên tiếp tục: “Tu luyện Huyết Ma Kinh kia không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Muội muội ta chính là minh chứng tốt nhất. Kể từ thời điểm nó bắt đầu tu luyện, dù là ngày đêm nỗ lực nhưng tính đến hôm nay, sau hơn sáu tháng miệt mài, kết quả cũng chỉ mới đang ở giai đoạn nhập môn mà thôi, tiểu thành tầng thứ nhất công pháp thậm chí còn chưa đạt tới được”.
“La Ti, tư chất của Lạc Lâm thế nào, thiết nghĩ không cần ta phải nói thì ngươi cũng thừa biết rõ. Trước kia, dù chỉ suốt ngày chạy đông chạy tây gây chuyện, thời gian dành cho tu luyện chẳng có bao nhiêu nhưng Linh tuyền cảnh hậu kỳ rất nhanh đã liền đạt đến. Lạc Lâm, không hề ngoa khi bảo rằng nó là một kỳ tài tu luyện hiếm có, tư chất so với ta còn muốn cao hơn nhiều”.
“Với vốn liếng tầm cỡ như vậy, sáu tháng qua lại còn hết sức nỗ lực ngày đêm tu luyện nhưng kết quả cũng chỉ dừng ở bước nhập môn, tiểu thành cảnh giới tầng thứ nhất còn chưa chạm tới được. Ngươi cảm thấy trong quân đội có thể tồn tại một kẻ nào đấy mà tư chất còn tốt hơn muội muội ta sao?”.
“Lại nói, Huyết Ma Kinh kia đâu phải chỉ khó khăn tu luyện, tác dụng phụ mà nó mang lại còn đáng phải bận tâm hơn nhiều...”.
“La Ti, ta biết là ngươi đã có vài dự định, thế nhưng ta khuyên ngươi nên buông tha đi. Chúng sẽ chẳng giúp ích gì trong việc kiềm chế Huyết Ma Kinh đâu. Nếu như mà được thì ta và Độc Cửu sớm đã tiến hành rồi. Ngươi nên biết muội muội ta chính là đang tu luyện thứ công pháp huyết tinh này”.
“Huống hồ... Thi Quỷ kia nói sao cũng là người ảnh hưởng đến an nguy của muội muội ta, chèn ép quá sẽ không đem lại điều gì tốt. Giữa ta và hắn đã có một vài thỏa thuận...”.
Chuyển mắt nhìn lên, Lạc Mai Tiên chốt hạ: “La Ti, vấn đề Huyết Ma Kinh là không khả thi”.
Qua một thoáng trầm mặc, La Ti nhẹ gật đầu: “Nếu đại công chúa đã nói như vậy thì ta cũng sẽ không nghĩ đến nữa”.
“Còn nữa”.
Lời La Ti vừa dứt thì tiếng Lạc Mai Tiên lại truyền tới: “Thi Quỷ kia, tạm thời đừng đánh chủ ý lên hắn”.
Dưới lớp mặt nạ, gương mặt La Ti khẽ đổi nhưng rồi cũng mau chóng trở lại bình thường.
“Ta sẽ làm như lời đại công chúa”.
Đã có được lời xác nhận của La Ti nên Lạc Mai Tiên cũng chẳng kéo vấn đề ra thêm nữa, sau vài bước chuyển mình thì nàng đổi hướng câu chuyện. Giọng hơi nghiêm lại, nàng hỏi:
“La Ti, ta nghe nói tình hình quân đội gần đây có chút hỗn loạn, hẳn là do ngươi cố tình để noa xảy ra phải không?”.
“Hồi đại công chúa, đích thực là chủ ý của ta”. - La Ti cũng chẳng giấu giếm, lập tức đáp ngay..
Vốn đã sớm đoán được nên Lạc Mai Tiên không thấy ngoài ý muốn lắm. Giọng không mặn chẳng nhạt, nàng bảo với La Ti:
“Kể rõ sự tình đi”.
...
...
Vài phút trước.
Giữa lúc La Ti đang cùng Lạc Mai Tiên đề cập đến vấn đề của Thi Quỷ thì tại Tử Trúc Lâm, Thi Quỷ lại đang im lặng đứng nhìn ao nước trước nhà.
Hắn... Đang hoài niệm.
Thế rồi chẳng rõ là sau bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu đoạn ký ức tràn về trong tâm trí, Thi Quỷ rốt cuộc cũng hé môi cất tiếng:
“Đạm Tình Cư năm đó của nàng cũng có một ao ước...”.
“Ta đoán nàng hẳn cũng thường đến đó phải không...”.
...
“Tố Thanh... Ta và nàng, tại sao phải là kẻ bắc người nam, kẻ còn người mất, muôn đời chẳng thể chung lối?”.
“Tình này, duyên này, cớ gì lại cay đắng như vậy? Đau xót như vậy?”.
“Chỉ một chút thôi... Điều ta muốn cũng chỉ là một chút thôi...”.
“Tại sao chứ...”.
...
Đứng bên ao nước, trong đêm trường tĩnh lặng, Thi Quỷ cứ hết một câu rồi lại một câu, không ngừng nói, không ngừng hỏi...
Nhưng, hắn nói với ai? Được hỏi lại là ai?
Là trời ư?
Là đất ư?
Hay là Thiên đạo, là tạo hóa?
Hay vốn dĩ... Hắn cũng chẳng hỏi ai cả?
Câu trả lời vẫn là không biết được.
Trên thế gian này, làm gì có ai thực sự hiểu nỗi ưu sầu hay sự vui mừng của kẻ khác. Tâm tình của Thi Quỷ, rõ nhất vẫn chỉ có mỗi mình hắn...
...
Thời gian đã lại trôi qua thêm một lúc nữa rồi.
Trời hiện đã khuya, trăng cũng đã ngã về hướng khác, còn Thi Quỷ..
Hắn vẫn đứng đấy, bên ao nước như cũ. Khác chăng là lúc này đây hắn đã không còn nói, cũng không còn hỏi nữa.
Im lặng. Một sự im lặng đến lạ thường.
Sự im lặng ấy, nó đã kéo dài rất lâu, mãi tận đến khi... Những cơn gió bắt đầu nổi lên.
Chẳng lớn lắm, bất quá là làm phất phơ tà áo, lay động mái tóc...
Giữa đêm trường tĩnh mịch, trong những làn gió nhẹ thổi qua, Thi Quỷ ngửa mặt nhìn trăng mà rằng:
“Tố Thanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ vì nàng và con đòi lại công đạo, dù cho phải trở thành thứ gì đi nữa...”.
...
Qua tầm chục giây sau.
Cánh tay đang siết chặt của Thi Quỷ dần buông lỏng, đầu cũng từ từ hạ xuống cho tới khi cân bằng lại.
Hít sâu mấy lượt, qua một hồi đem tâm tình điều chỉnh, Thi Quỷ lúc này mới nhấc chân tiến thêm mấy bước về phía ao nước trước mặt.
Nhìn vào bên trong, với linh lực đã được điều động, hắn kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, chỉ xuống mặt nước.
Tức thì, từ phía dưới, một dòng nước bắt đầu ngược hướng chảy lên rồ dừng lại giữa không trung, cao hơn đầu Thi Quỷ một chút và cách hắn khoảng tầm một sải tay.
Nhưng đấy chưa phải kết thúc mà chỉ mới là bắt đầu. Sau khi dòng nước tụ lại, Thi Quỷ đã lại liền làm ra một hành động khác.
Vẫn hai ngón tay khép hờ như cũ, hắn chậm rãi di chuyển.
Theo sự di chuyển của tay hắn, bên kia, dòng nước cũng dần thay đổi hình thái, từ lỏng chuyển sang rắn.
“Crắc...”.
“Crắc... Ắc...”.
...
Cứ thế, dưới sự khống chế của Thi Quỷ, cùng với sự di chuyển của những ngón tay, một băng điêu đã dần được hình thành.
Băng điêu này, nó cao gần bằng Thi Quỷ, có đầy đủ mình mẩy, tay chân, mặt mũi cũng là như thế, đủ cả.
Thứ vừa được Thi Quỷ tạo ra kia, nó rõ ràng là một bức tượng con người, chính xác hơn thì là tượng của một nữ nhân.
Băng nhân này, tướng mạo của nàng thật sự là rất đẹp. Cái gì quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, chúng căn bản đều không đủ để nói lên được vẻ đẹp của nàng.
Băng nhân, nàng thật là đẹp lắm. Thiết nghĩ trên đời này, có thể hơn được nàng cũng chỉ có hai người mà thôi: Lạc Mai Tiên và Lạc Lâm.
Tính trong tất cả những nữ nhân mà Thi Quỷ từng gặp, mỹ nữ đạt đến cấp bậc kia vốn là chẳng nhiều, số lượng bất quá hai. Tương tự Lạc Lâm và Lạc Mai Tiên, các nàng cũng là một đôi tỷ muội. Song sinh tỷ muội.
Khỏi phải nghĩ, hai người đang được nói tới đây đích thị là Lăng Mị và Lăng Tố, cũng tức Tố Thanh.
Hai người họ, kẻ trước là sư phụ còn người sau thì chính là thê tử của Thi Quỷ. Với mối quan hệ này, thiết nghĩ không cần đoán cũng biết băng nhân vừa được tạo ra kia là chiếu theo hình bóng của ai mà làm.
Thi Quỷ, hắn đúng là đã điêu khắc ra thê tử của mình. Một Tố Thanh bằng băng.
...
Sau khoảng thời gian miệt mài điêu khắc, băng nhân cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tâm niệm khẽ động, Thi Quỷ đem băng nhân thê tử thu đến rồi nhẹ nhàng đặt xuống bờ ao.
Cánh tay nâng lên, những ngón tay nhè nhẹ lướt trên gương mặt băng nhân, Thi Quỷ thều thào khẽ giọng:
“Tố Thanh, có biết là ta nhớ nàng lắm không...”.
Một câu duy nhất rồi thôi, Thi Quỷ, hắn đã chẳng thốt thêm một lời nào nữa.
...
Lát sau, khoảng tám hay là mười phút gì đấy, từ trong tưởng niệm, Thi Quỷ dần “tỉnh” lại.
Đem cánh tay đang đặt trên gương mặt băng nhân thu hồi, hắn xoay người về phía ao nước. Rồi sau đó, hệt như lúc nãy, những ngón tay lại lần nữa được hắn đưa lên.
Từ bên dưới, một dòng nước trong ao tức thì chảy ngược.
Một quá trình điêu khắc khác đã lại bắt đầu.