Trầm mặc hồi lâu, Thác Đán nói ra suy nghĩ: “Nếu đúng như những gì ngươi nói, rằng Nghinh Tử tỷ đang bảo vệ cho Tiểu Quỷ, vậy thì... Lạc Lâm, ta nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên về thôi”.
Về?
Lạc Lâm ném cho người bằng hữu của mình một cái nhìn tỏ ý không vui: “Thác Đán, ngươi nói vậy là sao? Ta còn chưa báo thù được mà”.
“Lạc Lâm”. - Thác Đán phân tích - “Nghinh Tử tỷ là chân nhân Linh anh cảnh đấy, một khi tỷ ấy muốn bảo vệ tên Tiểu Quỷ kia thì chúng ta có thể làm gì được chứ. Ta và ngươi bây giờ... Tu vi không có được cao lắm đâu”.
“Thì ta cũng biết Nghinh Tử tỷ lợi hại còn ta với ngươi thì ‘vô hại’. Bởi vậy cho nên bây giờ chúng ta mới phải ngồi trên cái cây liễu này nè”.
“Nhưng chúng ta ngồi đây thì làm được gì?”.
“Dĩ nhiên là có chuyện để làm rồi”.
Làm ra vẻ thần bí, Lạc Lâm nở nụ cười gian: “Thác Đán, ta đã chuẩn bị cả rồi. Đánh gần không được thì đánh xa, trực tiếp không ổn thì chơi gián tiếp. Lát nữa rồi ngươi sẽ thấy, sẽ có trò hay lắm...”.
“Nhưng mà... Liệu nó có ổn không?”.
Trong dạ Thác Đán như cũ vẫn chẳng thể nào tin tưởng được. Cô bé không nghĩ người bằng hữu của mình có thể làm gì Tiểu Quỷ kia khi mà hắn còn đang được bảo vệ bởi Nghinh Tử. Chân nhân há là hạng nhân vật mà tu sĩ Linh châu cảnh có khả năng qua mặt chứ?
Sự ngờ vực nọ của Nghinh Tử, Lạc Lâm tất nhiên cũng thấy được. Vài tia bực bội hiện lên trong mắt, nàng nói:
“Ngươi xem thường ta chứ gì? Được rồi, để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt. Coi Tiểu Ma Vương ta ra tay đây”.
Nói liền làm, Lạc Lâm thò tay vào ngực lấy ra một chiếc túi. Túi này khá nhỏ, cỡ ba ngón tay là cùng, có màu nâu đất, nhìn qua chẳng có gì bắt mắt.
“Lạc Lâm, cái gì vậy?”. - Tâm hiếu kỳ nổi lên, Thác Đán hỏi.
“Bảo bối đấy”.
Nói đoạn, cũng không đợi Thác Đán kịp thốt ra thêm lời nào nữa, Lạc Lâm lập tức đem chiếc túi nhỏ trong tay mở ra.
“Soạt!”.
Gần như tức thì, từ bên trong, một con bọ bay lên đáp trên vạt áo Lạc Lâm.
Mở to mắt nhìn chằm con vật be bé đen đen đang đậu trên tay áo Lạc Lâm kia, Thác Đán như không tin vào mắt mình:
“Đ-Đây là... Lạc...”.
Tới đó thì Thác Đán chẳng thốt ra thêm được lời nào nữa. Miệng cô bé đã vừa bị một bàn tay che kín.
“Suỵt...”.
Làm động tác im lặng, Lạc Lâm tận lực đè thấp giọng của mình xuống: “Thác Đán, ngươi be bé cái miệng một chút có được không. Nghinh Tử tỷ sẽ nghe được a”.
“Ưm”.
Thác Đán gật đầu ý bảo đã hiểu. Kế đấy, khi miệng đã được trả tự do, cô bé nói, dĩ nhiên là với giọng điệu “be bé” như người bằng hữu của mình yêu cầu:
“Lạc Lâm, ta không có nhìn lầm phải không? Nó là Thực Thi Nghĩ phải không?”.
Mặc dù đã tận lực kiềm chế nhưng lúc này vẻ kích động vẫn hiện rõ ra mặt Thác Đán. Cô bé đúng là còn chưa thể tin được thứ mà mình vừa nhìn thấy.
Thực Thi Nghĩ, là Thực Thi Nghĩ đấy!
Loại ma trùng này, từ trước tới giờ Thác Đán cũng chỉ được nhìn thấy vài lần ở chỗ của mẫu thân mình thôi. Vậy mà lúc này trên tay Lạc Lâm lại có một con, hơn nữa kích cỡ còn lớn hơn cả con của mẫu thân nàng...
Lẽ nào nói con Thực Thi Nghĩ này, thực lực của nó còn mạnh hơn cả con Thực Thi Nghĩ của mẫu thân?
Trước bộ dạng chưa hết kinh ngạc của Thác Đán, kế bên, Lạc Lâm có chút đắc ý:
“Thế nào? Bảo bối của ta đã đủ lợi hại chưa? Cho ngươi hay, bảo bối này so với con Thực Thi Nghĩ mà lúc trước ngươi nhắc tới, tỷ tỷ ta nói nó còn cao hơn một cấp đấy”.
“Là đại công chúa cho ngươi?”.
“Ừ, hì hì...”.
Cười được hai tiếng, chợt nhớ đến gì đó, Lạc Lâm vội đưa tay che miệng kìm nén lại.
Thoáng liếc căn nhà phía xa xa, nàng buông tay thở ra một hơi, đoạn nói:
“Được rồi, chúng ta tập trung chính sự trước. Thác Đán, ngươi chú ý xem ta nè”.
Thần sắc loáng cái đã nghiêm túc lên hẳn, Lạc Lâm bắt đầu phân ra thần thức bám lên Thực Thi Nghĩ.
Dưới sự điều khiển của nàng, Thực Thi Nghĩ dang đôi cánh bé xíu ra, hướng về phía căn nhà nhỏ giữa hồ bay tới.
Tất nhiên là nó đã không tới một cách công khai, hoàn toàn ngược lại, nó bay rất âm thầm lặng lẽ, chẳng hề dùng đến dù chỉ một chút xíu xiu linh lực nào.
Khỏi phải nghĩ, đây khẳng định là vì Lạc Lâm cố tình làm vậy để tận lực che giấu Nghinh Tử.
Với sự chú tâm và hết sức cẩn thận kia, tuy chưa biết nó có thật sự hiệu quả hay không nhưng chí ít, sau khoảng thời gian khẩn trương hành động, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đưa được Thực Thi Nghĩ của mình tới căn nhà nhỏ bên kia.
“Còn một chút nữa...”.
Thầm nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh, Lạc Lâm lại tiếp tục thông qua mối liên kết giữa mình và Thực Thi Nghĩ để truyền đạt mệnh lệnh cho nó.
Trên thềm, tại mặt sau căn nhà, Thực Thi Nghĩ tiếp nhận mệnh lệnh mới thì liền xếp hẳn đôi cánh bé xíu của mình vào, thật chậm rãi hướng bên trong bò đi.
So với tốc độ bình thường của mình, không thể không nói là lúc này Thực Thi Nghĩ quả thực là đã di chuyển khá chậm, nếu không muốn nói là quá chậm. Cảm giác của nó, e cũng chẳng được vui vẻ gì.
Nhưng dù thế nào, bất kể có thích hay không thì nó vẫn phải làm. Mệnh lệnh là thứ mà nó cần tuân theo. Có trách thì cũng chỉ có thể trách trời xui đất khiến để nó gặp phải một vị chủ nhân như Lạc Lâm mà thôi.
...
Trải qua một quãng đường khá “dài” và khá “xa”, cuối cùng, không biết sau bao nhiêu bước chân nhàm chán buồn tẻ, rốt cuộc thì Thực Thi Nghĩ cũng mò được vào trong nhà, đến được bên chân giường.
Từ phía dưới, trong vai trò một thuộc hạ mẫn cán, một kẻ lao công cần mẫn của Lạc Lâm, Thực Thi Nghĩ bám vào chân giường từng bước leo lên.
Thật chậm... Thật chậm...
Lại qua không biết bao nhiêu bước chân nhàm chán và buồn tẻ nữa, Thực Thi Nghĩ sau cùng cũng thành công tiếp cận được Thi Quỷ.
Giờ phút này đây, nó chỉ còn phải làm thêm một việc nữa thôi. Chỉ cần một bước nữa là nó đã có thể thay chủ nhân của mình báo thù.
“Một xíu nữa... Thêm một xíu nữa... Thêm một xíu nữa...”.
Bên ngoài, ngồi trên cây liễu, Lạc Lâm liên tục nhắc nhở bản thân. Công cuộc báo thù của nàng đã đi đến bước cuối cùng rồi. Tại thời khắc mấu chốt này, nàng tuyệt đối không được phép để xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nàng phải thật bình tĩnh... Phải thật cẩn thận...
Mặc cho gương mặt đã lấm tấm những giọt mồ hôi, Lạc Lâm từ đầu đến cuối đều chẳng buồn nhích. Nàng ngồi yên đấy, mắt nhìn về phía căn nhà giữa hồ, tiếp tục điều khiển Thực Thi Nghĩ hành động...
Bò... Bò... Bò...
... Bò... Bò... Bò...
Theo ý nguyện của Lạc Lâm, Thực Thi Nghĩ - tên thuộc hạ mẫn cán của nàng - đã từ dưới cánh tay Thi Quỷ bò lên đến cổ. Và... Một cách lặng lẽ, nó há to chiếc miệng hết cỡ, sau đó thì...
“Rít rít...”.
Không còn sau đó nữa. Thực Thi Nghĩ đã chưa kịp hạ độc thì đã bị một luồng lực lượng vô hình giữ lại rồi.
Vốn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, Nghinh Tử chẳng rõ từ khi nào đã xuất hiện ngay bên giường. Theo ngón tay nàng phẩy nhẹ, Thực Thi Nghĩ một chút phản kháng cũng không có thì đã bị nàng bắt gọn.
Giữ Thực Thi Nghĩ như giữ một hạt đậu, Nghinh Tử há miệng thổi ra một hơi.
“Phù... Ù... Ù...”.
Thoạt nhìn thì hơi thở của Nghinh Tử rất bình thường, chẳng gây ảnh hưởng gì đến Thực Thi Nghĩ. Nhưng là tầm gần chục giây sau đó, làn hơi kia, nó đã bắt đầu cho thấy sự đáng sợ của mình. Minh chứng là hiện giờ, Thực Thi Nghĩ vốn vừa duỗi chân đạp cẳng đã triệt để bất động luôn rồi.
Nó đã chết?
Vẫn chưa xác định được. Chỉ biết là sau khi nó triệt để nằm im thì bên ngoài, Lạc Lâm - chủ nhân của nó - đã lập tức xảy ra chuyện.
Từ trên cành liễu, nàng đột nhiên hét lên một tiếng, kế đấy thì liền ngã nhào xuống nước.
“A... Ặc ặc...”.
“Cứu... Ặc ặc...”.
“Lạc Lâm!”.