“Vù vù... Vù vù... Ù...”.
“... Vù vù... Vù vù...”.
...
Bãi tha ma, nơi Vương Chi bị chôn vùi hiện đã có chút thay đổi so với đêm qua. Những vũng nước đọng đã không còn nữa. Dưới cái nắng phương bắc từ sáng giờ, toàn bộ đều đã rút đi hết. Một phần xuống đất và một phần thì hóa thành hơi nước, bay lên trời... Đối với một trận mưa lớn như đêm qua, tốc độ rút đi thế này, không thể không công nhận là rất nhanh.
Lúc này, bãi tha ma đã quay về với diện mạo vốn có của mình. Yên ắng và tĩnh lặng. Thứ âm điệu duy nhất vẫn luôn thường trực tại đây chỉ có gió. Nghe như tiếng nỉ non của những oan hồn không siêu thoát...
Dưới cái nắng ngả màu của buổi xế chiều, bãi tha ma mỗi lúc lại càng thêm u ám, càng thêm lạnh lẽo. Khoảnh đất này, có lẽ nó chỉ thích hợp cho người chết. Người sống, thiết nghĩ chẳng mấy ai nguyện ý đi tới nơi đây làm gì. Trừ phi là có việc cần.
Giống như trường hợp của tiểu công chúa Lạc Lâm hiện giờ vậy. Mặc dù không ưa gì lắm mấy nơi chôn cất, thế nhưng cô bé vẫn chạy tới đây, bãi tha ma này, bộ dáng lại còn rất gấp gáp.
Lại nói, cô bé cũng không phải đi một mình. Đồng hành cùng cô bé là hai tên ma tộc hạ đẳng phổ thông, tướng mạo xấu xí với làn da xanh đậm cùng đôi tai dài và hàm răng sắc nhọn. Bọn chúng cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là những kẻ đã đẩy xe chở xác chết đến bãi tha ma này đêm qua: Sâm và Tiểu Hạch.
“Dừng!”.
Tạm cho Thiểm Điện Kim Sí Hổ dừng lại, tiểu công chúa Lạc Lâm thoáng ngó quanh bãi tha ma rồi quay đầu ra sau, nơi hai thân ảnh xanh xao xấu xí đang vội vã chạy tới, nói lớn:
“Các ngươi mau lên một chút có được không?!”.
Ở phía xa, hai tên Dịch Ma Sâm và Tiểu Hạch vừa nghe được giọng bực bội của cô bé thì trong lòng liền khẩn trương lên hẳn, lập tức giơ chân thúc vào hông Độc Giác Mã để tăng tốc.
Thật ra thì suốt từ nãy giờ, trên đoạn đường từ đấu trường đến đây, bọn họ đã cố cho Độc Giác Mã dưới mông chạy hết tốc lực để hòng theo kịp vị tiểu công chúa kia của mình, tuy nhiên, đấy là chuyện bất khả thi. Độc Giác Mã mà hai người bọn họ đang cưỡi và Thiểm Điện Kim Sí Hổ của tiểu công chúa, hai loại ma thú, một loại chỉ là ma thú cấp thấp còn một loại lại là cao đẳng ma thú, tốc độ di chuyển như thế nào có thể so bì. Kể cả khi tiểu công chúa cố tình đi chậm thì so với bọn họ cũng là rất nhanh rồi.
“Xi i i i...”.
“Xi i i i...”.
Do quãng đường khá ngắn nên chỉ trong chốc lát, Sâm và Tiểu Hạch đã tiến vào phạm vi bãi tha ma, tiếp cận được tiểu công chúa Lạc Lâm. Nhưng là còn chưa kịp mở miệng nói gì thì một “sự cố” nhỏ liền xảy ra. Nguyên nhân bắt nguồn từ chính ma thú Thiểm Điện Kim Sí Hổ mà Lạc Lâm đang cưỡi. Ngay tại thời điểm bọn họ vừa chạy tới thì nó đột nhiên quay đầu gừ nhẹ một tiếng.
Hậu quả... Hai con Độc Giác Mã lập tức sợ hãi kêu lên, hoảng loạn lùi lại phía sau. Chúng nó suy cho cùng chỉ là ma thú cấp thấp phổ thông, đứng trước Thiểm Điện Kim Sí Hổ, dù một tia khí thế của đối phương cũng không phải thứ chúng có thể chịu được.
“Đại Đầu”. – Đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Thiểm Điện Kim Sí Hổ, tiểu công chúa Lạc Lâm bảo – “Đừng làm loạn”.
Ngó qua hai tên Dịch Ma Sâm và Tiểu Hạch vừa mới từ trên đất lồm cồm bò dậy phía đối diện, cô bé nói: “Các ngươi sao mà lề mề quá vậy! Còn không mau chỉ chỗ chôn cất cho ta!”.
“Dạ!”.
“Dạ!”.
Gần như cùng lúc, Sâm và Tiểu Hạch đáp lại.
Cũng chẳng để ý đến bụi bẩn dính trên người, Sâm chỉ tay về hướng chiếc hố đã được mình đào lên rồi lấp lại đêm qua, nói: “Tiểu công chúa, là bên kia ạ. Để tiểu nhân dẫn người qua”.
“Mau lên!”.
“Vâng vâng”.
Nào dám chần chừ thêm một giây nào nữa, Sâm và Tiểu Hạch vội nhanh chân chạy về trước.
...
“Là chỗ này?”.“Vâng, đêm qua bọn tiểu nhân đã chôn thi thể ở đây ạ”. – Lần này lên tiếng hồi đáp vẫn là Sâm.
“Mau đào lên”. – Dáng vẻ nôn nóng, tiểu công chúa Lạc Lâm bảo.
Tuy nhiên sau đó, cô bé lập tức lắc đầu thay đổi chủ ý: “Thôi, các ngươi tránh qua một bên đi”.
Dứt câu, cô bé liền động thần niệm, từ bên trong chiếc vòng trữ vật trên tay, hai thanh trủy thủ tức thì xuất hiện.
“Phù...”.
Sau một cái thổi nhẹ của cô bé, hai thanh trủy thủ nọ bỗng bất ngờ biến to ra, chớp mắt đã trở thành hai thanh đại kiếm dài hơn bốn thước màu đen tuyền. Kế đấy, dưới sự thao túng của chủ nhân, hai thanh đại kiếm bắt đầu đem cái hố đã lấp đào lên.
“Xoạc xoạc... Xoạc xoạc...”.
“... Xoạc xoạc... Xoạc xoạc...”.
...
Giữa lúc tiểu công chúa Lạc Lâm cùng hai tên Dịch Ma là Sâm và Tiểu Hạch đang chờ đợi thành quả thì từ trên không trung, một bóng đen to lớn chợt hướng chỗ bọn họ đáp xuống.
Vừa đến là một con chim toàn thân lông đen, khá lớn, kích cỡ so với Thiểm Điện Kim Sí Hổ còn muốn gấp ba lần có dư. Nhưng đáng chú ý hơn cả là người đang ngồi trên lưng nó. Đấy là một nữ nhân ma tộc mang nét đẹp thành thục cực kỳ gợi cảm...
“Tiểu công chúa”.
Trong bộ váy liền thân màu đỏ quen thuộc, Đột Ti nhanh chóng đưa chân phải vòng qua mình Ô Nha, cũng chính là con chim mà nàng đang cưỡi, nhảy xuống đất, hướng tiểu công chúa Lạc Lâm tiến lại.
Có một điều không thể không công nhận, đó là chiếc váy đỏ quen thuộc này, nó thực rất là hở hang. Phần trên thì chẳng có gì để nói nữa, một mảng da thịt trắng muốt nõn nà vốn là đã lộ rõ rành rành rồi. Còn về phía dưới, với hai đường xẻ cao ở hai bên, bình thường thì cũng không quá bạo lộ, nhưng tại khoảnh khắc vừa rồi, thời điểm nàng giơ cao chân vòng qua mình Ô Nha để bước xuống, nguyên một cấm khu đều đã phơi cả ra ngoài...
Nàng ta chẳng mặc nội y, trên dưới đều là như thế.
Đứng ở phía đối diện, tiểu công chúa Lạc Lâm thì không có vấn đề gì, đối với sự hở hang của Đột Ti dường như đã quen, nhưng còn hai tên Dịch Ma Sâm và Tiểu Hạch thì lại khác. Bọn họ đang khom người cúi thấp đầu, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt xanh xao xấu xí ẩn ẩn có gì đó khác lạ. Điều này âu cũng chẳng có gì lạ, dẫu sao thì nhan sắc lẫn vóc dáng của Đột Ti đều thuộc vào hạng cực phẩm trong cực phẩm, huống hồ hiện tại nàng chẳng những ăn mặc gợi cảm mà ở khoảnh khắc vừa rồi còn hở bạo như thế... Dù rất ngắn ngủi nhưng lực sát thương thì quả thực quá lớn, căn bản không phải nam nhân bình thường có khả năng chống đỡ được...
“Hừ! Hai người các ngươi lập tức cút ra xa ta một chút đi!”. – Giọng khó chịu, tiểu công chúa Lạc Lâm hướng hai tên Dịch Ma hạ lệnh.
Cô bé cảm thấy khá là ghê tởm tiếng thở của bọn họ.
“Tiểu công chúa...”.
“Đột Ti, ngươi tới đây làm gì?”. – Đột Ti còn chưa kịp nói hết thì đã bị Lạc Lâm cắt ngang. Sự xuất hiện của đối phương khiến trong lòng cô bé nảy 08gFCHX sinh nghi hoặc.
May thay, sự hoài nghi ấy đã không kéo dài quá lâu. Bên kia, Đột Ti lên tiếng:
“Thật ra cũng chẳng có gì. Chỉ là việc ở đấu trường của ta đã xong, muốn ra ngoài thư giãn một chút, chợt nhớ đến tiểu công chúa nên tự mình chạy tới”.
“Thư giãn?”. – Ánh mắt ngờ vực, Lạc Lâm gặng hỏi – “Ở chỗ này thì có cái gì để thư giãn chứ?”.
Môi hồng hé mở, Đột Ti đang định lên tiếng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi. Động tác mau lẹ, nàng lập tức đưa tay kéo tiểu công chúa Lạc Lâm lại, đặt cô bé ở vị trí sau lưng mình.
“Chuyện gì vậy?”.
Tự dưng bị người kéo đi, tiểu công chúa không khỏi nghi hoặc, cái đầu nghiêng nghiêng thò ra, đưa mắt nhìn về trước.
“Di”.
Chưa nhìn chưa biết, vừa nhìn liền khiến Lạc Lâm bị bất ngờ. Ngay trước mặt cô bé, có một cái xác không nguyên vẹn đang nằm. Chúng mới bị cự kiếm của cô bé đào lên. Lại nói, cái xác này khá là kỳ lạ, chẳng hôi thối bốc mùi gì cả, thay vì bị phân hủy thì nó lại được bảo toàn, trong hình dạng một bộ da bọc xương...