"Hôm qua chính mắt ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy. Cô gái kia, nàng ta đã bị đám đạo tặc cường bạo đến chẳng còn ra hình dáng gì nữa. Trên thân thể nàng, một nơi lành lặn thậm chí còn không tìm ra được... Vì cái gì? Vì cái gì mà nàng phải chịu như vậy? Nàng đã đắc tội với đám đạo tặc đó sao?".
"Không. Nàng chưa từng đắc tội, cũng chưa từng quen biết với chúng. Nàng rơi vào thảm cảnh ấy, lý do cũng chỉ có một: Vì nàng là kẻ yếu. Vì nàng không phải cường giả Thiên hà cảnh, vì nàng không phải chân nhân cao cao tại thượng mà chỉ là một tu sĩ Linh châu đệ tam trọng nhỏ nhoi, vậy nên... nàng bị người làm nhục, bị người chà đạp...".
"Lạc Lâm, tu vi của cô gái kia xét ra còn cao hơn ngươi, chỉ là nàng lại chẳng được may mắn như ngươi, vừa sinh ra đã có một hậu trường vững chắc, có một thân phận cao quý, có một vị tỷ tỷ cường đại che chở".
"Nhưng, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ: Trên thế gian này, người duy nhất để ngươi luôn có thể dựa vào... chỉ có mỗi mình ngươi".
Sau câu nói ấy, Thi Quỷ chậm rãi buông đầu Lạc Lâm ra, đem tay thu về. Hắn đã không còn nói thêm gì nữa hết.
Để mặc Lạc Lâm thẫn thờ đứng đó, hắn xoay lưng cất bước, hướng một gốc cây tiến lại.
Dưới gốc cây này, một ngôi mộ đang hiện hữu. Nó còn rất mới, chỉ vừa được đắp lên hôm qua thôi. Người đắp thì chính là Thi Quỷ.
Hôm qua, sau khi đem động phủ của đám đạo tặc thiêu rụi, Thi Quỷ đã ôm lấy xác cô gái đáng thương kia một đường bay về phương đông, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng thì dừng lại ở tiểu cốc vô danh này.
Thi Quỷ, hắn đã cố tâm vì cô gái đáng thương kia mà tìm kiếm. Hắn muốn chôn cất nàng tại một nơi yên bình, đẹp đẽ. Với hắn, nàng xứng đáng được an nghỉ ở một nơi như thế.
...
"Soạt soạt...".
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Lạc Lâm rốt cuộc cũng từ trong suy tư thẫn thờ mà "tỉnh" lại. Lúc này, thân ảnh nàng đã bắt đầu di chuyển, vị trí thì chính là gốc cây nơi Thi Quỷ đang đứng.
Đoạn đường ngắn ngủi nên rất nhanh Lạc Lâm đã tới đích. Mới đầu, nàng chỉ dừng lại ở phía sau Thi Quỷ, cách hắn chừng độ bốn bước chân; nhưng là sau đó, không biết nghĩ gì mà nàng đã mạnh dạn tiến lên, đứng ngang hàng với hắn.
"Hừm".
Hắng giọng một tiếng, Lạc Lâm nói trong khi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước:
"Đang nghĩ gì đấy?".
...
Chờ đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Thi Quỷ hồi âm, Lạc Lâm chép miệng, lần nữa hắng giọng, và lần này thì nhiều thêm một tiếng:
"Hừm hừm... Trông bộ dạng của ngươi... Tiểu Quỷ sư phụ ngươi như vậy, rõ ràng là rất có cảm tình với tì nữ của mình. Nếu đã có cảm tình thì sao ngươi lại phải đem nàng giết chết chứ?".
Đáp lại như cũ vẫn chỉ là im lặng. Thi Quỷ, hắn đứng đấy, dù nghe được nhưng lại chẳng hồi âm.
Bị người làm ngơ là thế nhưng Lạc Lâm vẫn kiên trì bắt chuyện:
"Tiểu Quỷ sư phụ, mặc dù tì nữ của ngươi bị đám đạo tặc kia cường bạo, thân thể đã ô uế, thế nhưng mà lỗi cũng không do nàng. Dựa vào biểu hiện lúc đó của nàng, ta tuyệt đối khẳng định nàng đối với ngươi là một lòng một dạ, chẳng những trung thành mà còn có cả sự yêu thích nữa...".
Lạc Lâm nàng nhớ rõ hôm qua cô gái kia đã xin Thi Quỷ hôn mình a.
Nếu không phải yêu thích thì sao lại xin được hôn?
Lạc Lâm nàng dám cá đó gọi là "tình yêu" mà mình vẫn thỉnh thoảng nghe người ta nói.
"Ừm, đó chắc chắn là tình yêu. Một tình yêu...".
Như vừa chợt nghĩ đến gì, Lạc Lâm đảo mắt mấy vòng, âm thầm hít một hơi để lấy can đảm mà xoay đầu nhìn Thi Quỷ.
"Soạt!".
Vừa mới nhìn, thời gian còn chưa qua hết nửa giây thì Lạc Lâm đã lại đem đầu đặt về vị trí cũ. Xem ra sau màn "dạy dỗ" vừa nãy, dư âm của nó vẫn còn để lại rất nhiều.
"Hừm hừm...".
Cố làm ra vẻ tự nhiên, trong tư thế song song, hai mắt nhìn thẳng, Lạc Lâm đột nhiên hỏi:
"Tiểu Quỷ sư phụ, thật ra... thật ra... thật ra ngươi... ngươi có yêu tì nữ của mình không?".
Đáp lại như cũ vẫn là im lặng.
Và như cũ, Lạc Lâm lại tiếp tục nói:
"Ừm... Tiểu Quỷ sư phụ, tì nữ của ngươi, nàng ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, hơn nữa lại còn yêu thích ngươi nhiều như vậy... Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi hẳn là cũng có chút động tâm chứ?".
"Không có".
Vốn đang định mở miệng nói tiếp, Lạc Lâm ngay lập tức đem lời nuốt trở vào lại. Sau khoảnh khắc chần chừ ngân ngủi, nàng hỏi:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... tì nữ của ngươi tốt như vậy, ngươi tại sao lại không yêu thích nàng?".
"Tốt?".
Thi Quỷ quay sang chất vấn: "Lạc Lâm, ngươi dựa vào đâu mà bảo nàng ấy tốt? Ngươi chỉ mới gặp nàng ấy một lần, ngươi dựa vào cái gì mà bảo nàng ấy một lòng một dạ, thật tâm yêu thích ta?".
"Ta... Thì ta...".
"Lạc Lâm". - Thi Quỷ cắt ngang - "Những đánh giá và nhận định của ngươi, nó rất phiến diện. Người thông minh sẽ chẳng bao giờ nhìn nhận vấn đề như thế cả. Nói cách khác, ngươi rất ngu ngốc".
Lạc Lâm: "...".
Bất động, cứng đờ, đấy là biểu hiện của Lạc Lâm hiện giờ. Nàng hơi bị sốc a.
"Ngươi rất ngu ngốc"? Thi Quỷ, hắn mắng nàng ngu ngốc? Lại còn là mắng trực tiếp, mắng thẳng mặt?
"Khục khục...".
Ho khan mấy tiếng, Lạc Lâm vội vàng đưa tay vuốt ngực, vừa vuốt vừa tự nhủ:
"Tiểu Lạc Lâm, bình tĩnh... bình tĩnh...".
"Tiểu Lạc Lâm, phải nhẫn nhịn... ráng nhẫn nhịn...".
"Tiểu Lạc Lâm, ngươi không thể đấu với hắn. Ngươi không đánh lại được hắn đâu... Nhớ lại đi, nhớ lại đi... Vừa nãy ngươi chẳng những đánh không được mà còn bị hắn dạy dỗ, dọa nạt cho một trận a...".
"Tiểu Lạc Lâm, không được tức giận... không được tức giận. Phải nhẫn nhịn... Ở đây ngươi chẳng thể làm gì được hắn, phải đợi trở về Đại La Thành, chừng đó sẽ dạy dỗ hắn sau... Bây giờ ngươi phải tỏ ra nhu thuận, phải biết điều... phải biết điều...".
...
Phập phồng hồi lâu, sau cùng thì bộ ngực căng tròn của Lạc Lâm cũng dần ổn định lại.
Nàng chu môi há miệng, liên tiếp thổi phù hai hơi rõ dài rồi mới nói:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi dạy rất phải. Ta đây đúng là đã quá phiến diện... quá ư là phiến diện".
Liếc xuống ngôi mộ trước mặt, Lạc Lâm quan sát một đỗi thì nói tiếp:
"Thì ra nàng ta cũng không có tốt, không có một lòng một dạ với sư phụ Tiểu Quỷ ngươi. Ài... Lẽ ra ta nên sớm đoán được mới phải...".
"Lạc Lâm".
Đứng bên cạnh, Thi Quỷ lần nữa chuyển người quay sang, lắc đầu bảo: "Ngươi sai rồi".
"Sai?". - Lạc Lâm nghi hoặc - "Ta sai ở đâu?".
Chuyển mắt nhìn xuống ngôi mộ, Thi Quỷ không trực tiếp trả lời mà bảo:
"Nàng ấy là một người tốt, càng là một tì nữ tốt. Không chỉ một dạ trung thành mà còn là thật tâm yêu thích công tử của mình".
Chưa nghe còn tốt, Lạc Lâm vừa nghe xong thì liền đứng há hốc cả buổi chẳng thốt ra được câu gì.
Mấy lời Thi Quỷ vừa nói, nó sao mà quen quá. Nếu như Lạc Lâm nàng còn chưa có lú lẫn thì mấy lời kia, nó rõ ràng là nhảy ra từ trong miệng của nàng a. Lúc nãy, chính nàng đã nói như thế để rồi sau đó thì bị Thi Quỷ mắng là phiến diện, là ngu ngốc. Ấy vậy mà bây giờ... Thi Quỷ, hắn lại đem mấy lời nói "ngu ngốc và phiến diện" kia ra để phản bác lại nhận định vừa mới được chỉnh sửa của nàng...
Đây... là ý gì?
Lạc Lâm cảm thấy mình đang bị người ta đá xoay vòng vòng...
Những ngón tay co lại, Lạc Lâm âm thầm siết chặt trường y, nghiến răng mấy bận, gạt luôn cả nỗi e ngại mà xoay qua nhìn thẳng vào mặt Thi Quỷ.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... lúc nãy ngươi không phải nói đánh giá, nhận định của ta là phiến diện, là... là ngu ngốc? Tại sao bây giờ ngươi lại lật lọng như vậy?".
"Lật lọng?". - Thi Quỷ cười nhạt - "Ta không hề. Lời ta vừa nói, cũng chính là những lời ngươi đã nói, nó vốn chẳng sai. Nàng ấy đích thị là một nữ nhân tốt, một tì nữ tốt".
"Nhưng lúc nãy sư phụ Tiểu Quỷ ngươi bảo ta là...".
"Phiến diện và ngu ngốc".
Thi Quỷ tiếp lời: "Ta đúng là đã nói như thế, vì thực tế thì ngươi đúng là như thế, chẳng có gì sai cả. Lạc Lâm, ta đánh giá không phải ở kết quả, những lời ngươi nói mà là căn cứ, cách ngươi suy luận, nhìn nhận vấn đề".
Giữa lúc Lạc Lâm đang cố tìm cách phản bác thì Thi Quỷ đã tiến sát lại ngôi mộ. Tay đặt lên tấm bia bằng đá trống không chẳng ghi chữ nào, hắn hỏi:
"Lạc Lâm, ngươi biết mình sai ở đâu, sai từ lúc nào không?".
Hỏi xong, chẳng cần Lạc Lâm hồi âm thì hắn đã tự mình trả lời: "Ngay từ đầu thì ngươi đã sai. Cô gái đang nằm dưới ngôi mộ này, nàng vốn không phải tì nữ của ta. Ta chưa từng biết nàng. Hôm qua chính là lần đầu tiên ta và nàng ấy gặp nhau".
Thoáng ngưng trong vài nhịp thở, Thi Quỷ nói tiếp: "Tấm bia mộ này, ta không viết gì bởi vì ta quả thực không biết nên viết thế nào. Ngay đến tên của nàng ta thậm chí còn chẳng biết nữa...".