Vẻ tức giận còn chưa nguôi, Tâm Lan lắc mạnh hòng thoát ra khỏi Vương Chi. Nàng không muốn đứng đây và nghe hắn nói thêm gì nữa. Có lẽ ngay từ đầu nàng đã không nên ở đây, không nên nghe những lời này...
Thế nhưng mọi thứ đã quá muộn. Đây không phải lúc mà nàng có thể rời đi, theo ý nguyện của mình. Vương Chi sẽ không để nàng cứ thế mà bỏ đi sau những gì nàng tiết lộ từ nãy giờ. Bằng chứng là đôi tay hắn, nó vẫn còn đặt ở đấy, trên vai nàng.
Cái kìm giữ của hắn rất chặt, chặt đến nỗi dù Tâm Lan có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, mảy may chẳng chút suy chuyển.
“Buông ta ra!”.
Mặc kệ vẻ tức giận cùng vùng vẫy của nàng, Vương Chi vẫn nhất quyết giữ chặt.
Nếu Tâm Lan nàng kích động thì Vương Chi hắn còn kích động hơn thế nhiều. Hắn muốn biết rõ ràng. Hắn cần phải biết.
“Mau nói cho ta biết!”. – Bỏ qua những lời Tâm Lan nói lúc nãy, hắn lặp lại yêu cầu.
Dĩ nhiên lần này hắn lại sai. Tâm Lan vốn dĩ cũng không biết. Phụ thân nàng là ai? Câu hỏi ấy nàng cũng đã tự hỏi suốt mười mấy năm rồi.
“Mau buông ta ra!”. – Nắm chặt lấy một trong hai cánh tay đang đặt trên vai mình của Vương Chi, Tâm Lan vừa cố đẩy ra vừa hét lên.
Chỉ là... Vẫn như cũ, vô dụng.
“Phụ thân ngươi là ai? Tên hắn là gì? Mau nói cho ta biết!”. – Trong cái lay mạnh, Vương Chi cũng đề cao âm lượng.
Nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn. Tâm Lan không trả lời cho hắn nữa. Việc duy nhất mà nàng làm là cố thoát ra khỏi tay hắn.
Và như vậy, cuộc giằng co cứ thế tiếp diễn.
Cho tới khi... Một trong hai người bất tỉnh. Tất nhiên không thể nào là Vương Chi được.
...
Cúi nhìn cô gái đang nằm bất động, với cõi lòng rối ren phức tạp, Vương Chi quan sát nàng thật chăm chú, thật kỹ càng...
Vừa rồi chính hắn đã đem nàng đánh ngất đi. Một nửa là vì nàng quá kích động, nửa còn lại thì là bởi... Điều hắn sắp làm.
Hắn muốn xác nhận.
Sau một thoáng chần chừ, hắn hít sâu một hơi, chầm chậm đặt tay lên người Tâm Lan, đưa thần thức kèm linh lực tiến vào thể nội nàng.
...
Quá trình tra xét ấy đã diễn ra trong hơn mười lăm phút. Một khoảng thời gian đủ lâu đối với việc xác minh huyết mạch.
Đúng vậy. Từ nãy giờ Vương Chi là đang tra xét huyết mạch của Tâm Lan. Hắn muốn biết liệu dòng máu đang chảy trong người nàng có điều gì khác lạ hay không.
Và kết quả, sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng thì...
“Không phải sao...”. – Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, Vương Chi lẩm bẩm. Hắn không phát hiện có gì bất thường cả. Huyết mạch của Tâm Lan so với nhân loại là tương tự, khác chỉ là mạnh mẽ hơn mà thôi.
Chợt bật cười khe khẽ, hắn tự giễu:
“Ta đang nghĩ gì chứ? Làm sao có khả năng được. Con của ta vốn dĩ đã...”.
...
Ánh mắt lần nữa chuyển lên gương mặt yêu kiều kia, Vương Chi lâm vào trầm mặc, thật lâu không nói gì.
Đột nhiên, một trong hai cánh tay hắn bỗng cử động. Đích đến thì chính là... Nơi mà hắn đang chăm chú ngắm nhìn.
Một cách chầm chậm, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tâm Lan, động tác ôn nhu thấy rõ.
“Nhưng còn đứa trẻ này, cô gái này... Rốt cuộc thì nó là con của ai?”.
“Hoàng Thiên Hóa không phải. Trung Liên lại chưa từng kết làm đạo lữ với nam nhân nào khác... Vậy đứa trẻ này từ đâu sinh hạ?”.
“Dựa vào cốt linh thì năm nay nó còn chưa đến hai mươi tuổi...”.
Vương Chi lắc đầu, gạt đi một vài suy đoán. Tu sĩ không giống phàm nhân thông thường, chuyện sinh nở khác biệt rất lớn...
“Đến cùng thì đâu mới là sự thật đây?”.
Thú thực thì Vương Chi cũng chẳng biết nữa. Tâm trí hắn đang rất rối loạn, còn lòng hắn, nó chẳng khác gì một mớ tơ vò...
Quá khứ rồi hiện tại, hiện tại rồi quá khứ... Mọi thứ đang dần trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng như hắn từng biết nữa. Chúng khiến hắn thấy hoài nghi.
Lẽ nào cũng lại giống như chính bản thân hắn, chính thân thế của hắn, cũng là đầy uẩn khúc như vậy? Phải đợi tới khi...
Khoan đã...
Ý nghĩ của Vương Chi chợt dừng lại. Đôi mắt vốn đang mơ màng của hắn cũng bỗng ánh lên khác lạ.
Hắn vừa nghĩ đến một chuyện.
Lúc nãy, dù đã tra xét rất cẩn thận nhưng hắn vẫn không phát hiện có điểm gì khác thường trong huyết mạch của Tâm Lan. Vì vậy, hắn kết luận nàng chẳng có liên hệ gì đến ma tộc, chẳng có liên hệ gì đến Vương Chi hắn.
Tuy nhiên, có một điều mà hắn đã quên mất. Một điều đã và đang còn hiện hữu trong người hắn.
Phong ấn huyết mạch!
Tại sao trong suốt mấy mươi năm lưu lạc ở nhân giới, từ nhỏ đến lớn đều không một ai có thể phát hiện Vương Chi hắn là Dị Chủng, là hậu nhân ma tộc?
Đó là vì huyết mạch ma tộc của hắn đã bị phong ấn! Thiên Tàm Thủy đã giúp hắn che mắt thế nhân!
Tuy nói bảo vật có công dụng che giấu khí tức huyết mạch như Thiên Tàm Thủy là vô cùng trân quý không dễ gì sở hữu, thế nhưng... Không phải là không thể có được.
Trên đời chuyện lạ nhiều lắm. Những việc khác thường tại tu đạo giới càng là nhiều không đếm xuể.
Vậy nên... Nếu như Tâm Lan cũng giống như hắn, trong người 92SSZNZ hiện đang tồn tại một phong ấn huyết mạch thì cũng chẳng phải chuyện gì hoang đường. Và việc hắn không thể tra xét ra chút manh mối nào cũng là điều hiển nhiên. Vương Chi hắn dù lợi hại thì tu vi bất quá chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng, thủ đoạn lại có được bao nhiêu chứ...
Tâm tình vừa mới lắng xuống lại bắt đầu dâng lên, trong sự kích động, Vương Chi đem Tâm Lan đỡ dậy, bế nàng lên rồi lập tức theo đường cũ trở về.
Với tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của hắn đúng là không có cách nào tra xét được rõ ràng, tuy nhiên, bên cạnh hắn thì có một người đủ khả năng làm việc này.
Na Trát!
Hoàn toàn khác hẳn mấy lần định rời đi trước đó, lần này Vương Chi di chuyển rất nhanh. Trong chớp mắt, thân ảnh hắn đã biến mất.
...
...
Lát sau.
Khi thân ảnh Vương Chi lần nữa xuất hiện thì đã ở một nơi khác. Chỗ ban đầu hắn nhìn thấy Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang.
Tình cảnh hiện tại có chút khác biệt với thời điểm đó.
Tiểu Đinh Đang thì hiện đã hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc này cô bé đang đứng cạnh Tiểu Kiều, trong khi người còn lại là Mộ Thiên Thù thì đang ngồi vắt võng trên một gốc cây bị đốn hạ kế bên.
Cả ba người bọn họ đều đang hướng mắt về một nơi: Một trận pháp.
Trận pháp này không lớn, tạo thành giữa không trung, bên trong trận có hai thân ảnh, một nằm một ngồi.
Là Na Trát và Lăng Mị.
Xem ra thì Na Trát đã thật sự làm những gì mình nói: Giúp Lăng Mị tạo thêm mấy tầng phong ấn trên ngọc tâm rạn nứt kia.
...
“Công tử”.
Phát giác ra sự có mặt của Vương Chi, Tiểu Kiều xoay người lại, nhanh chóng đi tới.
Ở phía sau, Tiểu Đinh Đang thoáng do dự rồi cũng nhấc chân bước theo.
Còn về phần Mộ Thiên Thù, mặc dù đã nhấc mông lên khỏi gốc cây nhưng nàng lại chỉ đứng yên, không di chuyển. Thú thực thì nàng chẳng nguyện ý đến gần kẻ nào đó lắm.
Một kẻ mà đầu óc có vấn đề thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách a.
...
Đoạn đường rất ngắn, Tiểu Kiều không mất bao nhiêu thời gian thì đã đứng ở bên cạnh Vương Chi.
Thoáng liếc qua Tâm Lan hiện còn đang mê man trên tay Vương Chi, nàng hơi nghi hoặc:
“Công tử, nàng ấy...”.
“Chỉ bị ngất thôi”.
Nói đoạn, Vương Chi nhìn lên trận pháp bên trên, hỏi:
“Bao lâu rồi?”.
“Công tử, khoảng mười phút rồi”. – Tiểu Kiều không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng hồi đáp.
Vương Chi gật nhẹ, không nói thêm gì nữa. Tạm thời hắn chỉ có thể chờ đợi.
...
“Vương... Chi...”.
Giọng ngập ngừng vừa rồi chính là của Tiểu Đinh Đang. Cô bé vừa từ phía sau Tiểu Kiều bước ra.
Vốn dĩ là định tiến thêm nữa, thế nhưng chẳng biết nghĩ gì, cuối cùng cô bé lại thu chân về. Duy ánh mắt trông mong kia là còn đặt trên người Vương Chi...
Chứng kiến hết thảy, trong lòng Vương Chi không khỏi than nhẹ. Tình cảm mà Tiểu Đinh Đang dành cho hắn..