Nguy cơ ập tới, lúc này Tần Lệ dù còn chưa ổn định tâm tình nhưng cũng không thể tiếp tục đứng ngây ra mà nhìn được nữa.
Bằng bản năng và một chút lý trí, nàng tập trung một lượng lớn linh lực vào lòng bàn tay, đánh ra một quả cầu để tạm thời ngăn chặn đối thủ.
Công bằng mà xét thì phải công nhận rằng linh lực của Tần Lệ rất mạnh mẽ, đơn cử như quả cầu hiện tại chẳng hạn, tuy chỉ được đánh ra trong lúc cấp bách nhưng lại chứa đựng không ít lực lượng, cao xa thì chưa dám nói chứ dùng để trì hoãn một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng là hoàn toàn khả thi.
Chỉ tiếc cho nàng, tu vi thực sự của Vương Chi lại không phải Linh châu đệ tứ trọng. Hắn là Linh châu đệ ngũ trọng và chiến lực thì kinh khủng hơn thế gấp nhiều lần. Ngay từ đầu thắng bại đã được định đoạt, nhanh hay chậm tất cả bất quá chỉ là một ý niệm của hắn mà thôi.
Bây giờ, khi hắn đã muốn kết thúc, Tần Lệ há có thể kéo dài thêm?
Một chút trì hoãn cũng chẳng có, cả người Vương Chi như một mũi tên xuyên thẳng qua quả cầu năng lượng nọ, áp sát Tần Lệ.
“Ba!”.
Một quyền đánh thẳng vào mặt.
“Ba!”.
Một cú móc vào bụng.
Sau khi bị trúng phải hai đòn đánh trực diện kia, cả người Tần Lệ như một quả bóng bay thẳng lên trời.
“Tiểu tử này đúng thật không biết thương hương tiếc ngọc là gì mà”.
Đang ngồi vắt chéo trên một tấm thảm lơ lửng giữa tầng không, một cô gái nhìn theo thân ảnh bị đánh bay lên của Tần Lệ, lắc đầu cảm khái. Cô gái này cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là người quen, hay đúng hơn phải gọi là người thân của Vương Chi: Na Trát Sa Đài.
Nhân lúc Vương Chi còn chưa động thủ tiếp, nàng quay sang một cô gái khác đang ngồi cạnh, hỏi:
“Tiểu Kiều, công tử của ngươi bình thường đều nặng tay với nữ nhân như thế hả?”.
“Hình như… hình như là vậy”.
“Nếu vậy thì cô gái Tần Lệ này không may rồi”.
…
Quả đúng như những gì Na Trát Sa Đài nghĩ, Vương Chi rất nhanh đã lại động thủ.
Trên không trung, ngay đúng lúc Tần Lệ vừa lấy lại năng lực hành động thì thân ảnh hắn liền hiện ra bên cạnh, kế đấy, không một chút nhân nhượng, hắn giơ chân, xoay vòng và…
“Ba!”.
Một cước như trời giáng vào lưng Tần Lệ.
Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Tần Lệ lại tiếp tục bay. Có điều lần này, thay vì bay lên như ban nãy thì nàng lại bay xuống với một điểm đến rất rõ ràng: Anh Tiên Đài.
“Kết thúc rồi”.
Đó là nhận định vừa lóe lên trong đầu những người đang quan chiến.
Và… thật đáng tiếc là nó đã sai. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đấy, tại một cước kia.
Lúc này, thân ảnh Vương Chi đã lại lần nữa áp sát Tần Lệ.