Từ nơi nào chẳng rõ, một nhóm người chạy tới, nhân số đếm sơ cũng gần hai chục; trong đó, cầm đầu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tu vi Linh châu đệ bát trọng.
Thoáng nhìn qua căn phòng đã bị phá tan tành đến tình trạng mái đổ tường xiêu, bàn ghế gãy vụn, lão nhân lập tức hướng Mai Diễm Phương hỏi:
“Hỏa Y Tiên Tử, chuyện này…?”.
“Hừm hừm”.
Mai Diễm Phương có chút áy náy:
“Lôi đạo hữu, vừa rồi giáo huấn mấy đệ tử, ta hơi lỡ tay một chút”.
Một chút?
Lão nhân lại lần nữa liếc mắt nhìn quanh…
Tường xiêu mái đổ, vật dụng trong phòng đến một chiếc tách nhỏ cũng không còn, thế này… mà là một chút thôi sao?
“Lôi đạo hữu, đạo hữu dẫn theo nhiều người như vậy… chắc không phải là muốn hỏi tội ta đấy chứ?”.
“Tiên tử hiểu lầm”. – Lão nhân vội lắc đầu – “Vừa rồi nghe có tiếng rống to, Lôi mỗ tưởng có điều bất ổn nên mới mang người chạy qua xem thử”.
“Ra vậy”.
Mai Diễm Phương nhẹ gật đầu, kế đó thì nói:
“Mặc dù là vô tình nhưng nơi này đích thực là bị chính tay ta làm hủy… Lôi đạo hữu, không biết quý môn cần nhiều ít linh thạch để tu sửa?”.
“Tiên tử quá lời. Tiên tử là khách quý của bản môn, chỉ là một gian phòng mà thôi, tiên tử không cần phải bận lòng”.
Nói đoạn, lão nhân quay sang một tu sĩ khác trong nhóm, bảo:
“Cao trưởng lão, phiền ngươi mau chóng sắp xếp một chỗ ở khác cho Hỏa Y Tiên Tử cùng các đệ tử của Hồng Diệp Cốc”.
“Vâng”.
“Tiên tử, xin mời theo Cao mỗ”.
…
…
Lúc này ngày đã sang đêm, sao đã hiện và trăng thì… đã lên cao.
Trong căn phòng nhỏ, Vương Chi tựa mình bên khung cửa, ánh mắt xa xăm nhìn trời đêm vô định…
Tâm tình của hắn hiện đang rất tệ. Hắn… đang hồi niệm. Về chuyện của quá khứ. Về người của năm cũ…
“Hơn hai mươi lăm năm rồi… Trung Liên Tiên Tử, vì sao năm đó ngươi lại không tự tay giết ta? Trong những ngày ta lê lếch giữa nhân thế bạc bẽo, ngươi có phải cũng đang dõi theo không?”.
“Trung Liên, ngươi có vui không?”.
Nở một nụ cười đắng chát, Vương Chi đưa tay khép lại cửa sổ, xoay người bước ra khỏi phòng.
…
…
Cùng lúc, tại dãy phòng phía nam của Vạn Kiếm Môn.
Một căn phòng vừa hé mở.
Từ bên trong, một thân ảnh yêu kiều bước ra. Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu đen, khá là kín kẽ, dung nhan thì không phải nói, đẹp đến mê hồn. Nếu như lúc này Vương Chi đang có mặt ở đây thì khẳng định hắn sẽ lập tức nhận ra ngay. Lăng Mị, đó chính là tên của cô gái này.
“A di”.
Vừa thấy Lăng Mị đi ra, một giọng nói dịu dàng liền cất lên. Là của Tâm Lan.
“Suỵt”.
Đưa tay làm động tác im lặng, Lăng Mị kéo Tâm Lan ra nơi khác.
…
“A di, Đinh Đang tỷ?”.
“Ài…”.
Thở dài một hơi, Lăng Mị tỏ ra bất đắc dĩ:
“Đều là tại ta”.
Nàng kể rõ: “Hôm nay, trong lúc vô tình ta nhìn thấy nó ngồi thẫn thờ một mình, đoán chắc là nó lại đang nhớ tới tên tiểu tử Vương Chi kia. Thấy không đành, ta liền thi triển dịch dung thuật biến ra bộ dạng của hắn…”.“… Ài, ai mà ngờ sự thương nhớ của nó lại nhiều đến vậy, ngay khi vừa thấy ta thì nó liền chạy tới ôm chầm lấy rồi khóc bù lu bù loa lên… làm ta có muốn không diễn tiếp cũng không được a”.
“A di, sau đó có phải người bị Đinh Đang tỷ phát giác không?”.
“Bị ngươi đoán trúng rồi”.
Lắc đầu cảm khái, Lăng Mị nói: “Thật ra cũng không phải do tài năng diễn xuất của ta kém cỏi đâu, sở dĩ bị nó nhận ra là bởi vì… mùi của ta khác với tên tiểu tử Vương Chi kia”.
“Mùi?”.
“Ừ, là mùi. Tiểu Đinh Đang, nó rất quen thuộc với mùi máu của tên tiểu tử kia”.
Tâm Lan nghe vậy thì liền hiểu được. Chuyện Tiểu Đinh Đang vẫn thường dùng máu của Vương Chi làm thức ăn nàng cũng đã từng được nghe qua rồi.
Thật ra ấn tượng của nàng đối với vị Vương sư huynh kia cũng rất tốt, bất kể đôi bên còn chưa một lần gặp mặt đi chăng nữa.
Có thể khiến cho Đinh Đang tỷ thương nhớ như vậy… hẳn y cũng không phải người xấu.
Nhưng là tại sao y lại rời bỏ Yêu Tông, rời bỏ Đinh Đang tỷ?
“A di, người thực sự không biết lý do khiến cho năm đó Vương sư huynh rời đi sao?”.
“Lý do?”. – Lăng Mị tỏ ra bực bội – “Còn lý do nào nữa chứ. Như lời đồn trong môn phái đấy thôi, năm đó tiểu tử kia vì sợ hãi do phải đại diện Thiên Đan Phong tham gia Ngũ phong chi chiến nên mới âm thầm trốn đi a”.
“A di thực là tin như vậy?”.
Cũng chẳng rõ vì sao, sắc mặt Lăng Mị bỗng đột nhiên trầm xuống hẳn.
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, nhưng thay vì giọng bực bội ban nãy thì lúc này nó lại như mang theo chút gì đó buồn bã:
“Tiểu tử kia là đệ tử của ta, tính tình thế nào ta hiểu rõ. Tuy hắn tham tiền như mạng, hơn nữa còn không phải là người can đảm nghĩa khí gì lắm, thế nhưng chuyện vì vài ba trận chiến mà co giò bỏ chạy khỏi tông môn thì tuyệt đối không thể nào. Ừm, chắc chắn là như vậy…”.
“Thì ra a di cũng…”.
“Làm sao tiểu tử đó có thể bỏ chạy đước chứ”.
Cắt ngang những lời Tâm Lan định nói, Lăng Mị bất ngờ cao giọng:
“Với bản tính không biết xấu hổ cùng da mặt như tường đồng vách sắt của hắn, dù cho bị cả môn phái cười chê đi nữa thì khẳng định hắn cũng chẳng buồn bận tâm đến đâu. Trừ phi là có người động tới linh thạch, tài bảo của hắn, bằng không đừng hòng có thể lay chuyển nổi…”.
…
Nghe Lăng Mị kể ra một thôi một hồi, dù là người xa lạ như Tâm Lan cũng bất giác mà nảy sinh đồng cảm với Vương Chi.
Có thể làm đệ tử của a di nàng, hơn nữa lại còn cùng a di gắn bó bốn năm năm trời, vị Vương Chi sư huynh kia nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều a.
“Tâm Lan, ngươi có phải đang hoài nghi những lời ta nói không?”. – Chợt nhận ra sự khác thường của Tâm Lan, Lăng Mị hỏi ngay.
Có lẽ vì bị hỏi bất ngờ, Tâm Lan buột miệng đáp vội:
“A di, con chỉ là đang tự hỏi không biết liệu Vương sư huynh có gặp bất trắc gì…”.
Tới đó thì nàng ngưng lại, chẳng thêm một từ nào nữa. Nàng… đã vừa nói những điều không nên nói rồi.
Năm đó, vị Vương sư huynh kia đã bỏ đi một cách khó hiểu, thậm chí đến cả người thân cận và gắn bó nhất là Đinh Đang tỷ cũng chẳng mang theo cùng. Tính đến nay thì cũng đã hơn hai mươi lăm năm rồi, vậy mà y vẫn chưa một lần trở lại…
Liệu y có thật sự vẫn còn trên đời này không?
Câu hỏi ấy, Tâm Lan tin không chỉ mình nàng nghĩ tới. Đinh Đang tỷ, Lăng Mị a di, bọn họ nhất định cũng đã từng hỏi, hơn nữa khẳng định còn là rất nhiều lần. Không nói ra chẳng qua là vì… che giấu thôi.
Nếu mà được thì chắc chắn Tâm Lan sẽ lập tức đem mấy lời vừa rồi của mình nuốt trở vào ngay. Nàng thật sự không muốn khơi dậy nỗi buồn và nỗi lo sợ của a di mình. Tuy ngoài miệng a di lúc nào cũng tỏ vẻ chán ghét và bực bội đối với Vương Chi sư huynh nhưng nàng biết rõ trong lòng người rất yêu quý vị đệ tử duy nhất ấy của mình…
“A di, con xin lỗi”.
Sau tất cả thì đó là toàn bộ những gì Tâm Lan có thể làm lúc này, dù rằng điều nàng muốn nhiều hơn thế…
Phải, một câu xin lỗi thì làm sao đủ để trả mọi thứ về với bình yên chứ.
Đúng như Tâm Lan nghĩ, sau khi nghe xong, tâm trạng Lăng Mị cũng chẳng thể tốt lên được chút nào hết.
Cười một cách khó coi, nàng lắc đầu bảo:
“Ngươi xin lỗi cái gì chứ, điều ngươi nói cũng đâu có sai”.
“A di, con…”.
“Ta cảm thấy hơi mệt. Ta về phòng nghỉ một lúc”.
…
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang dần khuất hẳn, trong lòng Tâm Lan bất giác bỗng trở nên vô cùng khó chịu.
Thở ra một hơi phiền muộn, nàng xoay người hướng về hậu sơn bước đi. Nàng cần một chút không gian để giúp cho cõi lòng bình ổn lại…