Khoảng nửa giờ sau.
Hơi thở của Vương Chi rốt cuộc cũng dần bình ổn lại, từ trong nhập định, hắn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một gương mặt đầy vẻ quan tâm, chủ nhân của nó thì hiển nhiên là Lăng Mị.
"Tiểu Vương Chi, ngươi thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?".
Như thấy quan tâm bằng lời nói chưa đủ, nàng dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán Vương Chi, vừa lau vừa nói:
"Thật là khổ thân Tiểu Vương Chi của sư phụ, sao phải tự ngược đãi mình như vầy chứ".
Nàng là đang làm cái gì đây? Mèo khóc chuột ư? Nhưng mà... dù là thế đi nữa cũng đừng nên xuyên tạc sự thật chứ!
Tự ngược đãi mình? Rõ ràng là hắn bị nàng ám toán đấy!
Thật trơ trẽn! Thật quá trơ trẽn! Da mặt của nàng quá dày rồi!
Nghiến răng hậm hực, Vương Chi đưa tay gạt tay nàng ra, dứt khoát quay mặt sang hướng khác, chẳng buồn để ý tới vị sư phụ cực phẩm nhất thế gian của mình nữa.
Tuy nhiên, không để ý là việc của hắn, riêng Lăng Mị, nàng lại thích để ý a.
"Vương Chi à, chỉ có mười vạn linh thạch thôi mà, làm gì mà phải tức giận như thế".
Chỉ có mười vạn?
Nghe giọng tựa mây trôi nước chảy của nàng, Vương Chi suýt nữa thì không kiềm được mở miệng mắng to. Nếu như bỏ qua số tài bảo mà Lăng Tố đưa cho thì toàn bộ gia sản của hắn cộng lại cũng chỉ được hai mươi vạn linh thạch là cùng, ấy vậy mà nàng vừa há miệng là nuốt trôi cả phân nửa... Cái này gọi là gì?
Tham đến tận xương tủy! Đen đến tận linh hồn!
Trên đời sao lại có loại sư phụ thế này chứ? Lẽ ra nàng phải bị thiên lôi gõ cho mấy búa rồi mới đúng a!
Thầm hô trời đất bất công, Vương Chi lại lần nữa quay mặt đi, xem dáng vẻ thì hẳn là nhất quyết không thèm ngó ngàng tới Lăng Mị nữa.
Nếu như là một người khác, bị lờ đi như vậy thì khẳng định sẽ dừng bắt chuyện ngay, chẳng ai thích dùng mặt nóng đi dán mông lạnh hết. Nhưng thật không may cho Vương Chi, đang đối diện với hắn lại là Lăng Mị - một kẻ luôn thích phá hỏng quy tắc.
Mặc kệ bộ mặt thờ ơ của hắn, nàng vẫn tiếp tục ríu ríu bên tai:
"Vương Chi, trò chuyện với sư phụ một lát đi, lâu lắm sư đồ chúng ta mới gặp lại mà".
"Vương Chi...".
"Tiểu Vương Chi...".
...
"Tiểu Chi Chi...".
...
...
Cùng lúc, tại Đạm Tình Cư.
Lăng Tố đang ngồi bên cạnh hồ nước, hai mắt vô hồn nhìn xuống dưới. Cũng như Vương Chi, nàng đang nghĩ về những gì đã xảy ra bên trong tòa động phủ kia, mặc dù... lòng nàng không muốn.
Hôm đó, nàng đã phải trải qua một chuyện mà có nằm mơ cũng chẳng thể nào nghĩ tới. Sự trinh trắng của nàng đã bị lấy đi... Hậu quả mà nó để lại cho nàng... thật sự quá lớn. Rồi đây nàng sẽ phải đối mặt với hắn, với tỷ tỷ, với bản thân thế nào đây?
Tâm nàng đã chẳng còn bình ổn, lòng nàng đã chẳng còn đạm tình được nữa rồi...
"Đạm Tình Cư", cái tên ấy là do chính nàng đặt cho mảnh đất này. Nàng muốn sống một cuộc đời bình lặng, không tranh giành, không chém giết, không yêu - hận...
Nhưng, cuộc đời nào có cho nàng toại nguyện. Thế gian này vốn dĩ từ lâu đã vương đầy máu tanh và tranh đấu, yêu - hận thì lại càng nhiều. Lăng Tố nàng bất quá cũng chỉ là một trong số muôn vạn nữ nhân ở đây mà thôi, muốn không nhiễm chút bụi trần nào có dễ.
"Đây là mệnh của ta sao?".
"Ta nên làm gì đây?".
"Vương Chi...".
...
"... Ngươi có chịu mở miệng hay không?".
Vừa nói không phải Lăng Tố mà là Lăng Mị. Sau khi năn nỉ ỉ ôi cả buổi mà Vương Chi vẫn ngồi im như tượng thì nàng cũng bắt đầu phát bực. Từ dịu dàng, giọng nàng chợt trở nên xa cách:
"Tiểu Vương Chi, tốn nhiều nước miếng quá khiến cho cổ họng ta bị khô rồi đấy. Mà khô thì ta cần phải uống nước, ngặt nỗi nước bình thường ta lại không uống được, mỗi lần uống đều phải là linh thủy thánh thủy nha. Những thứ đó đương nhiên là phải mua mới có, mà mua thì cần rất nhiều linh thạch, mà linh thạch thì dĩ nhiên là phải lấy từ kẻ đã khiến cho ta hao hơi tổn tiếng"."Không cần nhìn ta như vậy, kẻ đó chính là Vương Chi ngươi đấy".
Cực kỳ bất đắc dĩ, Vương Chi rốt cuộc đành phải lên tiếng, gì chứ linh thạch thì rất có sức sát thương đối với hắn.
"Sư phụ đại nhân, cuối cùng thì người muốn cái gì chứ?".
"Gì đâu, tâm tình không tốt nên tìm ngươi tâm sự thôi".
"Được rồi, tâm sự thì tâm sự. Người muốn tâm sự bao lâu?".
"Ừm, cũng không lâu lắm, chừng năm sáu canh giờ thôi".
N-Năm sáu canh giờ?
Mặt mày đau khổ, Vương Chi van nài:
"Sư phụ đại nhân, sư tôn đại nhân, sư phó đại nhân, sư cô đại nhân, người làm ơn tha chi ta đi mà...".
"Vương Chi, mấy cái sư phụ, sư tôn, sư phó thì ta biết, thế nhưng còn sư cô là sao? Không phải ý ngươi ám chỉ ta là sư cô không có tóc ở trong mấy cái am đấy chứ?".
Lắc đầu nguầy nguậy, Vương Chi lập tức phủ nhận: "Làm gì có. Ý ta là sư phụ người rất thân thiết và gần gũi, ừm, giống như là thân cô cô của ta vậy. Sư cô chính là như thế đấy".
"Ồ, thật sao?".
"Thật sự".
Ném cho Vương Chi một cái nhìn đầy hàm ý, Lăng Mị bảo:
"Được rồi, tạm thời cứ để qua một bên đi. Ta có chính sự cần nói với ngươi đây".
Giọng nàng bỗng trở nên nghiêm túc:
"Vương Chi, Ngũ phong chi chiến sắp diễn ra rồi, mặc dù thực lực hiện tại của ngươi không tệ nhưng muốn tiến vào tốp ba người mạnh nhất thì khả năng chẳng cao lắm".
Vương Chi im lặng đợi nàng nói tiếp.
"... Để đảm bảo ngươi có thể tiến vào tốp ba, đồng thời cũng coi như là để giữ gìn chút thể diện cho Thiên Đan Phong chúng ta, hôm nay ta đặc biệt tới đây để truyền thụ một ít bí quyết cho ngươi".
Bí quyết?
Ánh mắt Vương Chi sáng lên: "Sư phụ, là bí quyết gì vậy? Rất lợi hại sao?".
Thần thái nghiêm trang, Lăng Mị gật đầu khẳng định:
"Rất lợi hại".
"Sư phụ, vậy người mau dạy cho ta đi".
Mười phút sau...
Vương Chi cúi nhìn con côn trùng nhỏ như hạt cát trên tay, giọng đầy hoài nghi:
"Sư phụ, bí quyết là đây sao?".
"Vương Chi, ngươi đừng có xem thường nó. Nhớ lúc nãy ngươi đã phải lăn lộn kêu gào thế nào không?".
Nghe Lăng Mị nói vậy, Vương Chi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc:
"Sư phụ, ý người là do nó gây ra?".
"Ừ, nó đấy. Sao? Giờ thì ngươi tin rồi chứ?".
Vương Chi không nói gì. Nếu quả thực thảm trạng của hắn là do con côn trùng bé xíu kia gây ra thì nó đích thực là rất lợi hại. Phải biết là tốc độ của nó cực kỳ nhanh, đến mức mà hắn còn chẳng thể phát hiện được là khi nãy mình đã bị nó tấn công lúc nào nữa. Chỉ có điều là...
"Sư phụ, ở Ngũ phong chi chiến, lúc so đấu cũng được sử dụng độc trùng hả? Ta nhớ Yêu Tông chúng ta là danh môn chính phái a".
Không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, Lăng Mị đáp ngay: "Theo ta được biết thì trong Ngũ phong chi chiến, trước giờ chưa có đệ tử nào sử dụng độc trùng cả".
"Vậy tại sao người bảo ta...".
"Ta chưa nói hết. Mặc dù trước giờ chưa có ai sử dụng, thế nhưng quy định của Yêu Tông cũng không có cấm đệ tử dùng độc trùng đối chiến. Vì vậy cho nên ngươi cứ phóng tay dùng đi".
"Sư phụ, như thế có được không?"