“Không thể nào!”.
Tâm Lan có phần kích động: “Vương Chi ngươi khẳng định là đang nói dối!”.
Đó là điều mà Tâm Lan tin tưởng, ít nhất là lúc này. Từ nhỏ đến lớn nàng đều sống cùng mẫu thân mình, tính tình người thế nào nàng hiểu rất rõ. Tuy bề ngoài người luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách nhưng nội tâm thì luôn trong sáng, thiện lương. Nàng không tin người có thể làm ra những chuyện như Vương Chi vừa nói.
Hủy đan điền, nó chẳng khác nào đem tu sĩ giết đi. Để lại không phải chỉ là một vết thương. Huống hồ lại còn đoạn gân cốt...
Một việc nhẫn tâm như vậy, mẫu thân nàng sao có thể làm ra chứ. Đó tuyệt đối không phải tính cách của người. Dù có là kẻ thù thì người cũng chỉ một kiếm giết chết là cùng...
Lùi một bước mà nói, giả sử mẫu thân nàng có thật là đã làm đi, thế thì tại sao bây giờ Vương Chi kia...
Tu vi của hắn rõ ràng là Linh châu đệ ngũ trọng!
Một kẻ đã bị hủy đan điền mà lại còn tu luyện được ư? Hơn nữa chỉ trong vòng hai mươi mấy năm ngắn ngủi?
“Hủy đan điền, đoạn gân cốt?”. – Tâm Lan chất vấn – “Vậy những gì ta đã và đang nhìn thấy là gì? Tu vi của ngươi, thân thể lành lặn hiện giờ của ngươi, toàn bộ đều là ảo giác sao?”.
Đối với phản ứng của nàng, Vương Chi chẳng thấy ngoài ý muốn lắm. Gân cốt có thể không cần đề cập, nhưng còn đan điền... Sợ rằng chưa từng nghe nói có ai bị hủy nát mà còn có khả năng khôi phục nguyên vẹn. Nói thế nào thì cũng là căn nguyên của tu sĩ, chữa trị... Dễ như vậy sao. Một chút thương tổn nhỏ cũng đủ làm tu sĩ lao đao khốn đốn chứ huống hồ là triệt để bị đánh tan nát...
Vẫn cái vẻ lạnh nhạt như cũ, hắn nói:
“Những gì ta nói đều là sự thật, dù ngươi có tin hay không cũng chẳng sao. Nó vẫn cứ tồn tại...”.
Dừng một chút, hắn tiếp tục:
“Mà thật ra thì ta cũng không cần ngươi phải tin. Điều đó chẳng có bao nhiêu ý nghĩa... Với ta, ngươi chỉ đơn giản là vật đảm bảo cho chính mẫu thân mình, giá trị... Bất quá một con tin”.
Sau khi nghe hết những lời của Vương Chi, rồi liên tưởng đến biểu cảm hờ hững của hắn, bất giác, niềm tin của Tâm Lan nhất thời bị dao động. Ngờ vực lại một lần nữa trỗi lên trong lòng nàng.
Tâm Lan nàng không phải kẻ ngốc, dù có bị cảm xúc cá nhân chi phối thì lý trí vẫn đang hoạt động. Nàng biết là có điều gì đó không đúng. Chuyện năm xưa, quan hệ giữa Vương Chi và mẫu thân, uẩn khúc trong việc hắn bỗng dưng biến mất, lý do hắn bắt giữ nàng... Mọi thứ đều có điểm đáng ngờ.
Nếu như đem tất cả xâu chuỗi lại rồi dựa theo lời hắn để nghĩ...
“Không. Nhất định không phải...”.
Tâm Lan lập tức đem ý nghĩ “điên rồ” kia cắt đứt ngay. Nàng không muốn nghĩ thêm nữa. Dẫu vậy, sự hoang mang vẫn quanh quẩn trong lòng, hiện lên trong đáy mắt nàng...
Bộ dạng ấy của Tâm Lan, Vương Chi thấy hết thảy. Có điều, hắn chẳng bận tâm gì lắm. Như những gì mình đã nói, hắn không cần Tâm Lan nàng phải tin tưởng. Kẻ một lòng muốn dừng lại quá khứ thì há lại trông chờ sự cảm thông, thương hại từ người khác?
Đem chuyện năm xưa kể lại... Có lẽ chỉ vì muốn lòng mình được nhẹ đi một chút...
Vương Chi vừa tự nhủ như thế. Phải, đó là điều hắn tự nói với mình. Về phần có bị pha trộn gì đấy hay không... Thật khó nói. Sợ rằng ngay chính bản thân hắn cũng chẳng xác định được.
...
“Có vẻ như hôm nay là ngày của sự điên khùng”.
Bị câu nói bất ngờ và khó hiểu của Vương Chi tác động, vốn đang cúi đầu trầm tư, Tâm Lan bỗng ngẩng lên, đưa mắt nhìn qua.
Như chỉ chờ có thế, Vương Chi chỉ tay vào bờ môi, hay đúng hơn là những vết rách trên môi mình, bảo:
“Ta đang nói về nó”.
Một câu nói đầy ẩn ý. Dĩ nhiên là Tâm Lan thừa trí thông minh để hiểu tất cả. Mà cần gì thông minh, dù có là kẻ ngốc thì nàng cũng hiểu rõ ràng rành mạch. Bởi vì chính bờ môi nàng cũng đang nằm trong tình trạng tương tự, hơn nữa còn là bắt nguồn từ một nguyên nhân...
Trông theo bóng lưng đang vừa rời đi của kẻ nào đó, nàng không kiềm được lên tiếng:
“Vương Chi”.
Xoay đầu nhìn lại, Vương Chi hỏi:
“Ngươi còn chuyện gì muốn nói sao?”.
Qua vài giây vẫn chưa thấy đối phương ư hử gì, hắn rất không kiên nhẫn bảo:
“Nếu muốn bồi thường hay gì đó thì hãy để sau đi. Bây giờ ta không có tâm trạng để hầu chuyện cùng ngươi đâu”.
Lời vừa ra hết thì Vương Chi cũng lập tức quay người cất bước, xem dáng vẻ thì đúng thật là chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, hắn không muốn không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy.
Tại thời điểm chân hắn còn chưa đi hết bước thứ tư thì từ phía sau, giọng Tâm Lan đã lại truyền đến:
“Tại sao mẫu thân ta phải làm như vậy?”.
Không thể không công nhận là câu hỏi này rất có sức ảnh hưởng, theo khía cạnh nào đó. Minh chứng là ngay khi vừa mới nghe xong thì bước chân Vương Chi đã lập tức ngưng hẳn.
Đợi cho hắn đã xoay người lại, lúc này Tâm Lan mới nói tiếp:
“Chẳng phải ngươi bảo chính mẫu thân ta đã cu hủy đan điền, đoạn gân cốt của mình ư? Nói đi, nguyên nhân khiến người ra tay là gì?”.
Im lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó Vương Chi mới lên tiếng:
“Ta tưởng ngươi cho đó là những lời dối trá?”.
“Hỏi ngươi cũng không có nghĩa là ta tin ngươi”.
“Nếu vậy thì ta cũng đâu cần nói mấy lời vô nghĩa”.
Dứt câu, Vương Chi liền quay mặt đi...
“Vương Chi”.
“Vương Chi, ngươi đứng lại!”.
Mắt thấy đối phương không có ý dừng chân cũng như hồi đáp, Tâm Lan thoáng chần chừ rồi cũng nhấc chân đuổi theo. Bởi vì tốc độ của Vương Chi vốn chẳng nhanh gì lắm nên chỉ sau vài giây thì nàng đã đứng chắn ngay trước mặt hắn.
“Ngươi đang cản đường ta”. – Thần sắc chẳng lấy gì làm thân thiện, Vương Chi nói.
Coi như chưa nhìn thấy vẻ khó chịu kia, Tâm Lan vẫn giữ nguyên vị trí:
“Hãy trả lời ta”.
“Không can hệ đến ngươi”.
Nói đoạn, Vương Chi lách sang phải, tiếp tục bước đi.
Nhưng... Còn chưa đi được mấy bước thì thân ảnh kẻ nào đó đã lại hiện ra trước mặt hắn.
...
Mày bất giác cau lại, Vương Chi trầm giọng:
“Thêm một lần nữa thì đừng trách ta mạnh tay”.
Đó rõ ràng là một lời cảnh báo. Tuy chưa biết hậu quả khi cố tình sai phạm tiếp là gì nhưng chắc chắn nó không phải là thứ nên trông đợi.
Ấy thế mà Tâm Lan, nàng dường như lại chẳng để trong lòng lắm.
“Soạt” một tiếng, nàng nắm chặt lấy cánh tay Vương Chi, thần tình kiên định:
“Hãy trả lời ta”.
Lần này thì Vương Chi không nói thêm gì nữa. Thay vì nói thì hắn nhìn chằm vào mắt kẻ đang nắm chặt lấy tay mình. Kế đấy thì nâng cánh tay còn lại lên, đặt ở cổ nàng, từ từ siết lại...
Theo thời gian trôi đi, chiếc cổ thon trắng ngần kia ngày một biến dạng. Nó đang bị thu lại. Cùng với quá trình ấy, khuôn mặt Tâm Lan cũng mỗi lúc một đỏ lên.
Liệu đây có phải hậu quả dành cho kẻ cố tình vi phạm lời cảnh báo?
Và cánh tay ấy, liệu nó có thực sự sẽ...
Thú thật thì Tâm Lan cũng không rõ lắm. Mặc dù Vương Chi nói nàng sẽ đóng vai trò con tin, là vật đảm bảo cho mười năm sau gì kia, thế nhưng... Ai biết được có đúng như thế không, và hắn, hắn liệu có bất chợt thay đổi ý định hay không...
Tâm Lan quả thực là không biết. Giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ: Không van xin. Không thỏa hiệp.
Là ngu ngốc cũng được, cố chấp cũng tốt, Tâm Lan nàng nhất định sẽ không khuất phục trước Vương Chi... Nhất định không...
Cùng với sự quyết tâm, hoặc cũng có thể gọi là quá đỗi ương ngạnh ấy, Tâm Lan tiếp tục chịu đựng...
Mãi tới khi...
“Khục khục...”.
“Khục khục...”.
...
Nhìn vào bộ dạng hít thở không đều của ai kia, trong lòng Vương Chi chợt dâng lên một tia cảm xúc khác lạ.
“Ngươi thật sự là một kẻ ngang bướng, đến độ ngu ngốc”.
Thở ra một hơi dài, hắn ngước lên, thoáng nhìn trời xanh rồi nói:
“Nếu ngươi đã muốn biết... Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết”.