“Thật là không có bản lãnh sao?”.
Vương Chi cười lạnh: “Nếu là một tu sĩ Linh tuyền cảnh nào khác thì đúng là sẽ chẳng cách nào giả trang giống đến như vậy, bất kể tướng mạo, khí chất hay là tu vi đều không một chút sơ hở. Tuy nhiên, nếu là Vương Tuyết Nghi ngươi thì lại hoàn toàn có năng lực đó”.
“Vương Tuyết Nghi, ta nghĩ không cần ta nhắc đến chuyện làm thế nào mà ngươi có thể qua mặt được toàn bộ tu sĩ dưới cảnh giới Thiên hà ở đây chứ?”.
“Vương Chi!”.
Vẻ tức giận hiện rõ ra mặt, Vương Tuyết Nghi phản bác: “Ngươi đừng có vô lý như vậy! Hôm nay và hai mươi lăm năm trước há lại đánh đồng được? Linh tuyền cảnh và Linh châu đệ ngũ trọng, hai cái vốn là sai biệt rất lớn...”.
Điều nàng vừa nói không phải vô lý. Thật ra thì Vương Chi cũng có nghĩ tới. Nếu bảo trong lòng hắn chẳng có tí thắc mắc nào thì chắc chắn là dối trá. Tuy nhiên, hắn cố tình lờ đi.
Hai mươi lăm năm qua hắn đã một mực cho rằng Lăng Tố là kẻ vô tình vô nghĩa, vậy thì hôm nay chuyển dời một chút sang Vương Tuyết Nghi lại có gì là quá? Nói không chừng hắn thật sự đúng, và cái ý nghĩ đang hiện hữu trong đầu hắn đây đối với Vương Tuyết Nghi là chẳng hề oan uổng.
Đúng sai thế nào, đen trắng ra sao, ngày hôm nay Vương Chi hắn muốn tất cả phải được phơi bày!
Vẫn giữ thái độ âm trầm, hắn nói:
“Vương Tuyết Nghi à Vương Tuyết Nghi, ngươi còn muốn diễn kịch đến bao giờ nữa đây? Thu liễm, ẩn tàng, biến đổi khí tức lẫn ngụy tạo tu vi, một trong ba bí pháp huyền diệu của bộ công pháp ấy, lẽ nào còn chưa đủ để giúp ngươi che mắt một Vương Chi ngu muội, một Yêu Tông nho nhỏ của năm xưa?!”.
Vương Tuyết Nghi nghe xong thì sắc mặt liền biến đổi, từ vẻ tức giận đã lập tức chuyển thành kinh ngạc, tiếp đó là lo sợ...
Mặc dù những cảm xúc ấy đến rồi đi rất nhanh nhưng vẫn không giấu được Vương Chi, người vốn vẫn luôn chú ý tới từng biến đổi nhỏ nhất trên mặt nàng, đúng hơn thì là cả người nàng.
Thú thật là vừa rồi hắn đã cố tình “đề cao” công năng của Bách Biến Thiên Ma Công lên. Tuy đã từng nghe Na Trát nhắc đến nó nhưng những gì hắn nghe được cũng chỉ là đại khái sơ lược, về phần chi tiết ra sao, nội dung cụ thể thế nào thì quả thật là hắn không được rõ ràng lắm. Khi ấy hắn chẳng quá lưu tâm tới bộ công pháp này.
Cái cách mà hắn làm là dùng suy đoán để xác nhận suy đoán. Đây là một đòn tâm lý, và nếu hỏi nó có hiệu quả hay không thì phản ứng của Vương Tuyết Nghi chính là câu trả lời tốt nhất.
Sau những biểu cảm kinh ngạc, lo sợ thoáng qua kia thì giờ đây, nàng... Đang im lặng.
Với ý nghĩ rèn sắt khi còn nóng, Vương Chi tiếp tục:
“Vương Tuyết Nghi, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Bộ công pháp kia, ngươi tưởng chỉ có mỗi mình ngươi sở hữu ư? Ngươi lầm rồi. Ta biết rõ về nó, chẳng những một mà toàn bộ ba loại bí pháp ta đều biết!”.
“Vương Tuyết Nghi! Tới nước này mà ngươi còn chưa chịu thừa nhận sao?!”.
...
Hồi đáp... Là sự im lặng.
Vương Tuyết Nghi, nàng không nói gì cả. Nếu có thì cũng chỉ là những ngón tay đang siết chặt và gương mặt chẳng rõ vui buồn đang cúi thấp.
“Tuyết Nghi, ngươi...”. – Bên cạnh nàng, Tần Lệ ngập ngừng lên tiếng. Nhưng rốt cuộc thì thốt ra vẫn chỉ là một câu không trọn vẹn.
Tần Lệ chẳng biết mình nên nói gì vào lúc này. Có lẽ vì đôi bên không thân thiết, cũng có lẽ bởi những lời đã nghe và những thứ đang thấy quá ngoài sức tưởng tượng, khiến nàng nhất thời chưa thể thích ứng kịp.
Thật ra thì bị bất ngờ, chưa kịp thích ứng không phải chỉ mỗi mình nàng, các đệ tử khác của Yêu Tông cũng là như vậy. Chu Đống, Mã Điềm, Lâm Thế Danh, bọn họ hiện cũng đang có biểu hiện giống y hệt Tần Lệ nàng.
Về phần mấy vị trưởng bối, những vị cao tầng tông môn, mặc dù thần sắc có khá hơn đôi chút nhưng chung quy thì vẫn là rất ngoài ý muốn. Trong số đó, ngỡ ngàng nhất thì chẳng phải ai xa lạ, chính là sư phụ của Vương Tuyết Nghi: Nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần.
Tuy nhiên, bất kể có là ai thì cũng đều như nhau cả thôi. Giờ phút này trong mắt Vương Tuyết Nghi đã không còn có sự tồn tại của bọn họ nữa rồi. Trong đầu nàng hiện đang chứa đầy những câu hỏi, những hoài nghi, những ý nghĩ...
“Có vẻ mọi chuyện đúng như những gì Cốt Đãi nói”.
Trên không trung, Na Trát nhìn chằm vào thân ảnh Vương Tuyết Nghi hiện vẫn đứng cúi đầu bên dưới, đáy mắt ẩn hiện hung quang, tự mình lẩm bẩm:
“Ngay từ đầu ta vốn đã không có thiện cảm với ngươi rồi. Khá khen cho ngươi, chỉ là một tiểu tu sĩ, mới từng ấy tuổi mà thủ đoạn lại ghê gớm như vậy”.
“Dùng công pháp tộc ta đối phó với người tộc ta...”. – Vừa nhè nhẹ lắc đầu, Na trát vừa nói – “Vương Tuyết Nghi à Vương Tuyết Nghi, ngươi cũng quá đáng lắm rồi...”.
Môi mím chặt, hai mắt híp lại, Na Trát động thần niệm.
Ngay lập tức, Vương Tuyết Nghi liền thần tình đại biến, theo bản năng đưa hai tay ôm đầu trong khi miệng thì kêu lên đau đớn.
“A a a!...”.
“... A a a...”.
...
“... A a a... A...”....
Trước tình huống bất ngờ này, mọi người ai nấy cũng âm thầm kỳ quái. Họ không biết Vương Tuyết Nghi đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nói nàng đang làm trò gì.
Chẳng ai bảo ai, gần như toàn bộ đều lựa chọn bàng quan đứng nhìn. Thậm chí ngay đến những người được gọi là trưởng bối của Vương Tuyết Nghi như Thanh Tùng Tử, Liệt Long Tử, hay kể cả Thái Thiếu Phần cũng đều bảo trì im lặng. Chẳng ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Tất nhiên không phải người nào cũng đều đối với Vương Tuyết Nghi như thế, ít nhất thì ở đây vẫn còn một vài kẻ “nông cạn”, hành động theo cảm xúc cá nhân.
Ví như Lâm Thế Danh chẳng hạn. Sau vài giây do dự, rốt cuộc thì hắn cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước bộ dạng kêu la đau đớn của Vương Tuyết Nghi.
“Vương sư muội! Vương sư muội!”. – Giữ lấy tay Vương Tuyết Nghi, hắn nói – “Muội bị sao vậy?!...”.
“Tuyết Nghi!”.
Tần Lệ cũng nhanh chóng áp sát.
“Tuyết Nghi! Ngươi làm sao vậy Tuyết Nghi...”.
...
Chẳng rõ là những lời kia Vương Tuyết Nghi đã nghe được hay chưa, nhưng chắc chắn một điều là chúng hoàn toàn vô dụng. Bằng chứng là nàng hiện vẫn đang trong tình trạng như cũ. Dáng vẻ nhìn vẫn rất thống khổ.
...
“A a a a...!”.
Sau một tiếng hét dài đau đớn, từ người Vương Tuyết Nghi, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bỗng bất ngờ bộc phát đem cả Lâm Thế Danh và Tần Lệ đồng thời chấn bay.
Tuy nhiên, rời khỏi tảng đá treo lơ lửng này cũng không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ mà còn thêm một kẻ thứ ba nữa.
Chính là bản thân Vương Tuyết Nghi.
Là tự nàng hay do Na Trát đã âm thầm xuất thủ?
Chưa xác định được.
Nhưng thiết nghĩ đó cũng không phải là điều quan trọng lúc này.
...
“Hừ!”.
Giận còn chưa tan, Na Trát dành cho Vương Tuyết Nghi một lời bình: VG0zzed “Đáng kiếp!”.
Chuyển mắt lên người Tâm Lan, nàng dịu giọng lại:
“Ta nghĩ là chân tướng năm xưa, những uẩn khúc giữa phụ thân và mẫu thân ngươi sắp được phơi bày rồi đấy”.
...
Dưới đài.
Vương Tuyết Nghi hiện đã không còn kêu la gì nữa. Nàng đang nằm yên trên Phong Vũ Kỳ Bàn, cách chỗ Vương Chi và Lăng Tố chỉ một đoạn ngắn. Bộ dáng lúc này của nàng trông khá là thảm hại: Đầu tóc rối bù, mặt mày tái mét và bờ môi thì chẳng biết đã rướm máu tự bao giờ.
Chứng kiến tình trạng của Vương Tuyết Nghi, Lăng Tố trong lòng bất nhẫn, rốt cuộc không kìm được mà nhấc chân lên.
Chỉ là còn chưa đi quá hai bước thì tay đã bị người níu lại.
Xoay đầu nhìn Vương Chi – người đang giữ tay mình, Lăng Tố nói: “Hãy để ta qua xem nàng”.
“Trung Liên...”.
Vương Chi còn chưa kịp nói thêm thì bên kia, một giọng cười thê lương cất lên:
“Ha ha ha... Ha ha ha...”.
“Dối trá... Thật là dối trá...”.
Một cách chậm chạp, Vương Tuyết Nghi từ từ đứng dậy.