"Không được không được...".
"Có thể vừa sống sót lại vừa báo được thâm thù, Âm Cơ ta cớ gì phải chết oan như vầy?".
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, rốt cuộc thì ham muốn sinh tồn vẫn chiến thắng nỗi e ngại hung uy của Thi Quỷ, Âm Cơ hít mạnh một hơi, lấy hết can đảm khẩn cầu thêm lần nữa:
"Chủ nhân, chiến đấu cấp bậc này, hạng tu sĩ Linh anh cảnh sơ kỳ như ta dẫu nán lại cũng chẳng giúp ích được gì, biết đâu chừng còn làm vướng bận người. Hay là người để ta...".
"Không được".
Âm Cơ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thi Quỷ cắt ngang: "Âm Cơ, chiến trường hỗn loạn, trong lúc chém giết ta khó đảm bảo sẽ lưu được mạng của Mạc Khắc kia mà đem về. Vậy nên ngươi ở đây là thuận tiện nhất".
Thuận tiện?
Thuận tiện cái rắm!
"Ngươi cũng vừa mới nói đấy, chiến trường hỗn loạn, mạng Mạc Khắc ngươi không đảm bảo lưu được thì mạng của ta lại khác gì? Ngươi liệu có quan tâm bảo toàn hay không chứ?!".
Trong dạ thì bực mà quát lên như vậy, tuy nhiên ngoài mặt, có cho thêm vài lá gan Âm Cơ cũng chả dám thốt ra mấy lời ấy. Mặt nhăn mày nhó, nàng bày ra bộ dạng "vì chàng mà lo nghĩ":
"Chủ nhân, địch nhân đông đảo, trừ bỏ Lạc Ninh và Mạc Khắc kia ra thì còn có Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ lừng danh, rồi vô số quân binh, ma pháo, linh phù, sát trận các thứ... Cao thủ so chiêu một chút sơ sẩy liền ôm hận. Âm Cơ thật không muốn người vì vướng bận ta mà lâm vào cảnh hiểm nguy...".
"Chủ nhân, hãy để ta rời đi trước".
"Vậy còn Mạc Khắc, tối qua ngươi không phải nhất quyết muốn tự tay cắt đầu hắn xuống để tế bái vong linh mẫu thân mình?".
Âm Cơ nghe đến hai chữ "tối qua" thì bàn tay trái liền co quặp lại. Tâm tư xoay chuyển, nàng đáp, thần tình luyến thương vô cùng: "Chủ nhân, người đã vì một nô tì như ta mà lưu tâm như vậy, ta lẽ nào lại có thể làm người vướng bận. Tối qua hết thảy đều là bởi do ta quá ích kỷ, chỉ biết thoả mãn mong muốn báo thù của bản thân...".
Khoé mắt rưng rưng tưởng chừng sắp rơi lệ, Âm Cơ cúi đầu, cố tình biểu lộ vẻ đáng thương: "Tâm ý của chủ nhân trong lòng Âm Cơ đã hiểu. Một nô tì như Âm Cơ, người không cần phải để ý nhiều như thế đâu".
Nói đoạn, nàng dùng vạt áo lau nhanh qua mặt, chốt: "Đại địch đã cận kề, hẳn chốc lát nữa thôi sẽ liền tiến đến. Chủ nhân, xin người hãy bảo trọng. Âm Cơ xin phép cáo lui".
Dứt câu, Âm Cơ liền xoay lưng cất bước. Đang toan phóng mình lên không trung thì từ đằng sau, tiếng Thi Quỷ truyền tới:
"Đứng lại".
...
"Ngươi kêu lại làm cái quỷ gì chứ?!".
"Chết tiệt!".
Ý định tẩu thoát bất thành, Âm Cơ siết tay thành nấm, thầm mắng một câu. Tất nhiên là đến khi quay lại, vẻ bực tức đã triệt để tiêu tán chẳng còn sót lại chút gì.
"Chủ nhân...".
"Nghe ta nói".
Đợi cho Âm Cơ hoàn toàn tập trung, lúc này Thi Quỷ mới tiếp tục: "Âm Cơ, thái độ này của ngươi khiến ta rất hài lòng. Ngươi lo lắng cho ta như vậy, có thể chứng minh trong lòng ngươi thực sự đối với ta là trung tâm nhất mực".
"Nhưng mà Âm Cơ, thật ra ngươi không cần phải lo nghĩ nhiều thế đâu. Bởi lát nữa khi giao chiến với đám người Lạc Ninh, Mạc Khắc, Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ kia, ta nếu nhắm chẳng quan tâm được thì sẽ để Âm Cơ ngươi tự mình xoay sở. Mặc dù tu vi của ngươi chỉ mới là Linh anh cảnh sơ kỳ, thế nhưng bằng vào những thần thông, bí thuật huyền diệu học được từ công pháp Cửu Độc Chân Ma Quyết do ta truyền thụ, tin tưởng ngươi sẽ ứng phó được thôi. Ừm, cứ coi như đây là một lần thực nghiệm để kiểm chứng uy năng của Cửu Độc Chân Ma Quyết đi".
...
Nghe tới đây thì Âm Cơ đã nghẹn hẳn rồi. Những lời Thi Quỷ vừa mới thốt ra kia, nó quá là đả kích tâm linh người khác.
Thi Quỷ hắn nói cái gì? Để Âm Cơ nàng tự mình xoay sở? Thông qua nàng để kiểm chứng uy năng của Cửu Độc Chân Ma Quyết?
Nghẹn. Quá nghẹn rồi!
Trong mắt Thi Quỷ hắn Âm Cơ nàng là cái gì đây? Vật thí nghiệm của hắn chắc?
"Khục khục...".
Cố lắm nhưng cuối cùng vẫn vô phương nén nhịn, Âm Cơ buột miệng ho khan mấy tiếng, má hồng như gấc. Thực sự là muốn cười không được, muốn khóc không xong...
Nhưng, khóc hay cười gì thì đấy cũng chỉ là vấn đề của riêng Âm Cơ, do nàng phải tự mình giải quyết. Thi Quỷ ư? Hắn đâu thèm bận tâm.
Đôi tay lần nữa đặt trên cây thất huyền cầm, hắn tiếp tục khúc nhạc còn dang dở.
“Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ…
… khiến xui ta cùng nàng nên duyên nợ
Ôi duyên nợ…
… là duyên hay nợ?
Ôi duyên nợ…
… là nợ hay duyên?
...
Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…
… nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu
Ái ân xưa…
… ai cam ai nguyện?
Oán thù nay…
… ai nguyện ai cam?
Oán thù nay…
… ai nguyện ai cam?
Oán thù này…
… ai nguyện ai cam?
…”.
…
Giống như năm nào, điệu khúc vang lên vẫn là Thương Tâm Vẫn; khác, có chăng là tâm tình gửi gắm.
Sự ưu thương, nếu đem ra so sánh thì hiện tại đã nhạt hơn xưa nhiều. Tiếng nhạc cũng được, lời ca cũng tốt, hết thảy đều bớt đi sầu muộn. Nhẹ nhàng vương theo chút u buồn thoang thoảng, đấy là những gì mà Âm Cơ - người duy nhất lắng nghe - cảm nhận được lúc này.
Chả cần nghĩ ngợi, căn nguyên chắc chắn là bởi con người. Thi Quỷ, hắn đã khác xưa. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng hắn đối với Tố Thanh, Tâm Lan đã ít đi tưởng niệm, đối với quá khứ đã từ từ lãng quên. Ký ức, nó chưa bao giờ ngủ yên trong trí óc hắn, cõi lòng hắn. Phai nhạt, bất quá là nơi hình thức.
Trên đời này, có đôi lúc chính sự trầm lắng, nhàn nhạt mới thực đáng để người phải lưu tâm tìm hiểu, bởi dưới vỏ bọc chai sạn ấy, được che đậy là cả một trời cảm xúc bị dồn nén...
Nếu như lúc này, người đang hiện hữu bên cạnh Thi Quỷ là Nghinh Tử thì thiết nghĩ đối với tiếng đàn kia, lời ca ấy, Nghinh Tử nàng sẽ cảm thụ một cách rõ ràng. Tâm tư Thi Quỷ, nàng hẳn sẽ nhìn ra. Nhưng tiếc thay, kẻ đang có mặt lại là Âm Cơ. Mà Âm Cơ, nàng là tì nữ chứ nào phải đâu tri âm hay tri kỷ cái gì.
Chung quy thì thấy cũng chỉ là thấy, nghe chỉ dừng ở nghe vậy thôi.
...
Thế rồi chẳng biết qua bao nhiêu lần ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, theo sau lời ca, tiếng nhạc cũng đã dừng.
Thi Quỷ ngẩng đầu lên, mắt nhìn hư không, lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tới rồi".
Tới rồi?
Âm Cơ đứng bên cạnh nghe vậy thì liền tập trung thần thức...
Vài giây sau...
"Chủ nhân, tiến đến hình như chỉ có vài chục người".
"Chúng đi trước để do thám. Đại quân vẫn còn ở phía sau".
...
Sự chờ đợi tính ra cũng chẳng đủ để gọi là dài, ba phút còn chưa tới thì những kẻ do thám của liên quân đế đô - Ô Nha đã tiếp cận vị trí nơi Thi Quỷ và Âm Cơ đang hiện diện.
Bọn chúng có tổng cộng hai mươi bảy người, trong đó có sáu tên là cưỡi ma thú phi hành, số còn lại thì theo đường trên mặt đất mà tiến lại.
Ở khoảng cách tầm ba mươi thước có dư, từ trong toán quân do thám kia, một tên ma nhân thuộc chủng loài đại ác ma, tu vi Linh anh đệ tứ trọng bước lên phía trước, hướng Thi Quỷ và Âm Cơ nói lớn:
"Kẻ trước mặt là ai? Sao lại dám ngăn đường đại quân ta?!".
"Ngăn đường?".
Trái với bô dạng hung hăng của đối phương, phía bên này Thi Quỷ rất ư bình tĩnh. Hắn từ tốn lắc đầu đáp lại: "Đường này vốn cũng đâu phải các ngươi mở, hơn nữa trước khi an vị ta đã quan sát rất kỹ, rõ ràng chẳng có tấm biển hay là tấm bia nào ghi cấm không cho ngồi cả".
"Hừ! Thật hỗn láo!".
Sau tiếng quát, tên đại ác ma tu vị Linh anh đệ tứ trọng kia liền hướng hai tên thuộc hạ của mình hạ lệnh:
"Giết hắn!".
Nhận được mệnh lệnh, hai kẻ nọ lập tức thi hành. Từ trên lưng ma thú, bọn chúng phóng thẳng lên không, dùng thế lôi đình đánh xuống Thi Quỷ.
Thấy thế, Thi Quỷ chỉ nhếch môi cười nhạt. Khởi điểm từ đan điền, một làn nước mỏng manh chạy về nơi cánh tay đang đặt trên cây thất huyền cầm, hắn nhẹ gảy.
"Tưng".
"Ư...!".
"A!".
Rất nhanh gọn, chỉ một lần gảy duy nhất thì Thi Quỷ đã triệt để phá tan đòn tấn công của kẻ địch. Mà, nói thế cũng không đúng. Sóng âm vừa rồi, nó vốn đâu dừng lại ở hai từ "hoá giải". Tác dụng lớn hơn thế nhiều. Cứ trông tình cảnh lúc này liền biết. Hai tên ma nhân vừa thi triển thần thông kia, bọn chúng hiện đã dắt tay nhau mà tiến xuống hoàng tuyền hết rồi. Tất nhiên là nếu thực có tồn tại nơi gọi hoàng tuyền ở thế giới này...
p/s: có ai tội như ta không, mới 3 giờ sáng đã ngóc đầu dậy gõ chương.
Ngày mới tốt lành nhé người đọc ^^