Mục lục
[Dịch]Phù Thiên Ký - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mười năm sống tại Đại La, Thác Bất Thế và các tướng sĩ của mình đã từng cùng quân đội của Nhược Lan Đế Quốc chạm trán hàng trăm lần; Và trong suốt hàng trăm lần ấy, chưa có lần nào bọn họ bại trận. Với tư cách một quân nhân của Đại La, của Hồng Uy Thiên Quốc, Thác Bất Thế lấy làm tự hào vì điều đó.

Cũng giống hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ khác, những kẻ đang sống và cả những người đã chết, Thác Bất Thế không được sinh ra ở đây, trên mảnh đất biên giới xa xôi này. Nhưng, trong mười năm đóng quân, mười năm gắn bó, từ những vị khách phương xa bọn họ dần trở nên quen thuộc, để rồi sau đó, nơi đây đã đi vào tâm trí và đọng thành ký ức...

Đại La, nó đã là nhà.

Mười năm, đối với những kẻ tu luyện với tuổi thọ lên đến cả trăm năm, ngàn năm và thậm chí là hàng vạn năm thì đấy quả thực là một con số rất nhỏ. Có điều, chính trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi ấy, Thác Bất Thế cùng các tướng sĩ của mình đã làm được rất nhiều chuyện cho Đại La này. Bọn họ không chỉ có chiến đấu với quân đội của Nhược Lan Đế Quốc mà còn bảo vệ và xây dựng nó. Ở Đại La, trên mỗi một kiến trúc được hình thành trong vòng mười năm trở lại đây, tất cả đều có sự đóng góp của bọn họ. Nếu sau tường thành phía bắc là nơi bọn họ đổ máu thì bên trong tòa thành, mồ hôi, công sức của bọn họ cũng đã thấm xuống rất nhiều...

Xây dựng, bảo vệ và chiến đấu, Thác Bất Thế cùng các các tướng sĩ của mình quả thực đã làm tròn bổn phận một quân nhân và còn xa hơn thế nữa. Với những gì đã đóng góp, bọn họ xem như đã sống một cuộc đời đủ để gọi là ý nghĩa.

Dù cho hôm nay Thác Bất Thế cùng các tướng sĩ của mình có phải ngã xuống thì những việc họ làm vẫn còn ngay đó. Thậm chí kể cả khi tòa thành Đại La hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ họ đã xây dựng và bảo vệ đều triệt để bị phá hủy thì cũng chẳng sao cả. Không ai có thể xóa đi quá khứ mà họ đã từng đi qua và để lại...

...

Mười năm, ngắn ngủi nhưng đã đủ ý nghĩa. Và hôm nay, trong trận đại chiến mà rất có thể là cuối cùng này, nó chính là thời khắc khép lại tất cả... Trong vinh quang.

“Các chiến hữu, đã đến lúc rồi”.

Không lớn cũng chẳng uy nghiêm, giọng Thác Bất Thế chỉ vừa đủ để các tướng lĩnh nghe ra rành mạch. Những lời của hắn, nó không phải yêu cầu, càng không phải mệnh lệnh mà là một câu nói bình thường dành cho đồng đội của mình trước khi tất cả cùng lao vào trận chiến.

Phía trước, các tướng sĩ Đại La đã bị tiêu diệt gần hết rồi. Mặc dù rất cố gắng nhưng trước sức mạnh áp đảo của đại quân Nhược Lan Đế Quốc, Thác Bất Thế có muốn cũng không thể cầm cự thêm được nữa.

“Đại công chúa, Thác Bất Thế ta đã để mất Đại La của người... Xin thứ cho ta sau này không thể đi theo người được nữa”.

Trong âm thầm, Thác Bất Thế đã vừa thốt lên một câu như vậy.

Nhớ năm xưa, thời điểm Thác Bất Thế hắn vì báo thù mà đắc tội với kẻ không nên đắc tội, trong lúc sắp bị hành quyết thì chính đại công chúa là người đã từ trong tay thần chết đem hắn cứu ra. Lúc đó nàng chỉ nói với hắn một câu: “Ta cứu mạng ngươi, cũng sẽ cho ngươi cơ hội để báo thù, đổi lại... Hãy chứng tỏ cho ta thấy ngươi xứng đáng”.

Mặc dù quá khứ đã lùi đi rất xa, thế nhưng câu nói kia Thác Bất Thế chưa bao giờ quên. Hắn vẫn luôn khắc ghi ở tận đáy lòng. Năm ấy, kẻ mà hắn đắc tội có địa vị rất cao, hơn thế nữa còn có quan hệ ruột rà với người trong hoàng tộc; Còn Thác Bất Thế hắn, hắn bất quá chỉ là một tướng quân có chút chiến công, muốn báo thù căn bản là si tâm vọng tưởng.

Lúc bị bắt giữ, Thác Bất Thế đinh ninh là mình sẽ chết. Tuy rằng hắn cũng có quen biết với một ít đại nhân vật, nhưng ai sẽ vì hắn mà đứng ra đây? Kẻ thù của hắn đâu phải hạng dễ dây vào.

Thác Bất Thế thật sự đã chuẩn bị đối mặt với cái chết, dẫu lòng uất hận bất cam. Vậy mà không. Hắn lại không chết. Có người đã vì hắn mà đứng ra. Một người mà hắn thậm chí còn chưa từng cùng đối phương nói chuyện câu nào.

Kể từ ngày đó, hắn bắt đầu gia nhập dưới trướng đại công chúa Lạc Mai Tiên – vị ân nhân đã không ngại đắc tội với một kẻ quyền lực khác để cứu hắn, tiếp đấy thì bắt đầu vì nàng mà ra sức.

“... Hãy chứng tỏ cho ta thấy ngươi xứng đáng”, Thác Bất Thế chính là vì câu nói đó mà nỗ lực. Nhiều năm trôi qua, có lẽ từ lâu hắn đã được công nhận, đã chứng tỏ được giá trị của mình trong lòng đại công chúa Lạc Mai Tiên. Nhưng như thế không có nghĩa rằng nó đã đủ. Sự tận tâm và lòng trung thành của hắn vẫn sẽ luôn dành cho nàng. Chết cũng không đổi.

...

“Ong!”.

Chẳng rõ tự lúc nào trên tay Thác Bất Thế đã xuất hiện thêm một thanh trường đao lưỡi thẳng, tiếng ngân vừa rồi chính là do nó phát ra.

Lần lượt ngó qua các tướng lĩnh cũng với tư thế sẵn sàng xông trận, Thác Bất Thế thoáng dừng trên mặt Man Đồ trong chốc lát rồi hướng tường thành tiến sát lại. Ngay khi bước chân vừa dừng, hắn chợt quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng khẽ thốt lên một câu:

“Thác Đán, Ngọc Nhi, tha lỗi cho ta”.

Thầm nói xong, đến lúc xoay lại thì một chút ưu thương trong mắt Thác Bất Thế đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, đang hiện hữu chỉ là sự kiên định bất khuất.

Trường đao giơ lên, hắn hét lớn: “Các chiến hữu! Vì Đại La! Vì đại công chúa!”.

“Vì Đại La! Vì đại công chúa!”.

“Vì Đại La! Vì đại công chúa!”.

...

Tiếp nối Thác Bất Thế, các tướng lĩnh cũng đồng loạt hét thật to mấy chữ ấy. Để rồi sau đó, tất cả cùng lao vào trận chiến.

...

Bên kia chiến tuyến.

Nhược Lan Đế Quốc lúc này đã có một chút thay đổi ở hàng ngũ tướng lĩnh. So với trước thì nhân số hiện đã nhiều hơn không ít. Rõ ràng là bọn họ đã có thêm chi viện, hoặc đại loại thế.

Trong số những gương mặt mới đến, có một kẻ là đáng chú ý hơn cả. Kẻ này toàn thân khôi giáp kim sắc, bên ngoài linh quang ẩn hiện, vừa nhìn đã biết là bảo giáp, cấp bậc thiết nghĩ không thấp hơn thánh phẩm. Trừ bỏ trang phục ra thì tướng mạo và tu vi cũng là điều khiến hắn trở nên nổi bật. Hình dạng của hắn giống hệt nhân loại, còn tu vi thì đã đạt đến mức Linh anh đệ nhị trọng. Chẳng có gì phải hoài nghi, kẻ này đích thị thuộc chủng tộc đại ác ma.

Chiến giáp, hình dạng, tu vi, đấy là những thứ làm hắn trở nên khác biệt. Tuy nhiên, nếu xét trong hoàn cảnh hiện tại thì có một điều còn đáng lưu ý hơn: Vị trí. Hắn đang đứng ở vị trí chính giữa trong hàng ngũ các tướng lĩnh, hơn nữa chân còn ở phía trên những người khác hai bước, trước cả đám chân nhân Cao Xán.

Việc này chỉ có một cách lý giải: Tước vị kẻ kia cao hơn tất thảy mọi người. Hắn là chỉ huy.

“Hửm?”.

Dõi mắt nhìn về hơn chục đạo thân ảnh vừa từ thành Đại La lao ra, kẻ nọ thoáng quan sát rồi tùy tiện lên tiếng: “Đã đến màn chính rồi sao. Cũng may mà ta nhanh chân, nếu không thì đã chẳng kịp rồi”.

“Cao Xán”. – Hắn bảo trong khi ánh mắt vẫn đang hướng về tràng cảnh chém giết trước mặt – “Các ngươi ra trận đi”.

Được gọi đích danh, Cao Xán từ phía sau bước tới, nhưng chưa vội đi ngay mà nói với kẻ vừa ra lệnh cho mình: “Tứ hoàng tử, sau khi đánh hạ Đại La thì mong là ngài sẽ không quên thỏa thuận giữa chúng ta”.

“Ngươi đây là đang nhắc nhở ta?”.

Vẻ mặt có chút không hài lòng, kẻ được gọi tứ hoàng tử quay sang nhìn Cao Xán, nói: “Cao Xán, Điềm Kiểm ta trước nay vẫn luôn là người trọng chữ tín, những gì đã đáp ứng thì tất sẽ thực hiện, ngươi không cần phải lo”.

“Ta chỉ muốn đảm bảo là ngài sẽ không quên thôi”.

Nói đoạn, Cao Xán cũng chẳng đợi hồi âm từ vị tứ hoàng tử nọ mà thoáng ngó qua hai tên chân nhân còn lại, bảo: “Đỗ Minh, Cao Tấn, chúng ta lên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK