Sống nghĩa là còn hy vọng, bằng như chết rồi thì tất cả sẽ chẳng còn gì nữa.
Vương Tuyết Nghi nàng muốn sống!
"Créc... c... c...".
Như đáp lại mong muốn của Vương Tuyết Nghi, hư ảnh Tam Túc Kim Ô cất lên một tiếng vang trời, vỗ cánh lao thẳng về phía trước.
Đứng đối diện, khôi lỗi thú nhân mặt không đổi sắc (mà vốn dĩ nó cũng chẳng có sắc để đổi), giơ tay đánh ra một quyền ngăn đón.
Nháy mắt, hư ảnh Tam Túc Kim Ô và quyền đầu của khôi lỗi thú nhân va vào nhau.
"Créc... c... c... c...".
Vẫn là một tiếng ngân vang của Tam Túc Kim Ô, chỉ có điều lần này âm thanh khá là thảm thiết.
Hư ảnh Tam Túc Kim Ô đã hoàn toàn bị đánh tan!
Chứng kiến hiện thực quá đỗi phũ phàng ấy, Vương Tuyết Nghi tức thì biến sắc. Nàng hoàn toàn không ngờ tới kẻ địch của mình lại mạnh đến trình độ này. Một quyền liền đánh tan hư ảnh Tam Túc Kim Ô có thực lực Linh châu đệ tứ trọng, đối phương rốt cuộc là mạnh cỡ nào? Linh châu đệ ngũ trọng? Đệ lục trọng hay là đệ thất trọng?
Càng đoán, tâm tình Vương Tuyết Nghi càng chìm xuồng đáy cốc.
"Hôm nay ta thật là phải táng thân ở chỗ này sao?".
Cõi lòng bất cam, Vương Tuyết Nghi cắn răng, tự mình thiêu đốt chân nguyên...
Nàng đang định thi triển bí pháp!
"Xẹt" một tiếng, cả người nàng hóa thành vệt sáng, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của khôi lỗi thú nhân.
...
Trong thạch thất, lão nhân nhìn thấy cảnh tượng kia thì gương mặt thoáng ngưng lại. Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Sau khi nó qua đi, lão nhân lại tỏ ra xem thường:
"Tiểu mỹ nhân, nàng cần gì phải tự mình tổn hại thân thể như vậy. Ài, ta thật là thấy đau lòng a...".
"... Nàng cứ chạy đi, chạy thật nhanh vào. Ha ha ha... Ta muốn xem nàng còn định chạy tới khi nào. Tòa động phủ này là nhà của ta, mọi ngóc ngách của nó ta đều rõ như lòng bàn tay, tiểu mỹ nhân nàng có thể chạy được đi đâu chứ? Ha ha ha... Ha ha ha ha...".
...
"Hồng hộc...".
"Hồng hộc...".
Chống một tay lên vách đá, Vương Tuyết Nghi liên tục thở dốc. Nàng đang rất mệt. Vừa rồi thi triển bí pháp đã khiến cho chân nguyên của nàng tổn thất gần hai thành rồi.
Khác với linh lực, chân nguyên một khi bị hao tổn thì sẽ rất mất thời gian để khôi phục lại. Thậm chí, nếu bị hao tổn quá nhiều thì tu vi của tu sĩ sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, rơi xuống một hai cảnh giới cũng không phải không thể.
Vì vậy, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không thì thiết nghĩ chẳng có tu sĩ nào lại nguyện ý tự mình làm tổn hao chân nguyên cả.
Đáng tiếc, hiện giờ Vương Tuyết Nghi lại đang nằm trong trường hợp vạn bất đắc dĩ ấy. Vì muốn bảo mạng, nàng không có lựa chọn nào khác.
Đánh?
Nàng không phải một kẻ đần độn. Ngay đến thượng phẩm linh phù Tam Túc Kim Ô còn chẳng chịu nổi một quyền của đối phương thì một tên tu sĩ Linh tuyền cảnh nhỏ nhoi như nàng có thể làm nên trò trống gì?
Lúc này, hy vọng duy nhất của nàng chỉ có một: đã thoát khỏi kẻ địch có thực lực đáng sợ kia.
Nhưng được sao?
Câu trả lời là không.
Cỗ khôi lỗi thú nhân kia đã lại lần nữa tiếp cận Vương Tuyết Nghi.
"Chết tiệt!".
Thầm oán trách một câu, Vương Tuyết Nghi lại tiếp tục thiêu đốt chân nguyên.
"Xẹt!".
Thân ảnh của nàng lần nữa biến mất.
...
"Tiểu mỹ nhân đúng thật là ngoan cố".
...
Thần niệm lão nhân vừa động, ánh mắt khôi lỗi thú nhân lập tức lóe lên, tiếp đó thì nhắm hướng Vương Tuyết Nghi vừa trốn chạy đuổi theo.
...
"Hồng hộc...".
"Hồng hộc...".
Vương Tuyết Nghi vừa thở dốc được mấy hơi thì toàn thân bỗng căng cứng.
Kẻ địch của nàng đã lại chạy tới!
Cái này...
"Khốn kiếp!".
Chẳng còn cách nào, Vương Tuyết Nghi đành phải thiêu đốt chân nguyên lần thứ ba.
...
Lát sau, bên trong động phủ, cạnh một ao nước lớn.
Vương Tuyết Nghi lúc này không còn có ý định chạy trốn nữa. Nàng đã cùng đường. Phía sau là vách đá, trước mặt là khôi lỗi thú nhân, quả thật dù nàng có muốn chạy cũng đành lực bất tòng tâm. Lùi một bước mà nói, cứ cho là phía sau nàng vẫn còn đường đi, vậy thì thế nào? Nàng có khả năng chạy thoát sao? Chân nguyên của nàng hiện đã hao tổn hơn sáu thành rồi, giỏi lắm cũng chỉ thi triển được hai lần bí thuật nữa là cùng. Nếu chạy thoát thì chẳng nói gì, dù tu vi có đại giảm cũng có thể từ từ tu bổ lại, đằng này... rành rành là thoát không được.
Chưa bao giờ Vương Tuyết Nghi lại có cảm giác tuyệt vọng hơn lúc này. Đánh không lại, chạy chẳng xong, chỉ có thể bất lực chờ đợi kẻ địch tới lấy mạng mình.
So với cá nằm trên thớt thì có khác gì chứ?
"Ta phải chết ở đây sao?".
Vương Tuyết Nghi cười thảm: "Thật là không cam lòng... Thật là không cam lòng...".
"Tiểu mỹ nhân, nhìn nàng thật đáng thương a!".
Nhìn chằm vào khôi lỗi thú nhân - kẻ vừa lên tiếng, Vương Tuyết Nghi mở miệng:
"Tiền bối, vãn bối với người trước không thù nay không oán, cúi xin tiền bối mở lượng hải hà buông tha một lần".
...
Ngồi trong thạch thất, lão nhân nghe xong thì mặt cười như hoa, động thần niệm...
...
Gần như lập tức, khôi lỗi thú nhân bên này cũng liền cất giọng:
"Tiểu mỹ nhân, ta và nàng đúng là trước không thù nay không oán, thế nhưng nàng đã tự tiện xâm nhập động phủ của ta đấy. Tiểu mỹ nhân, động phủ có ý nghĩa như thế nào đối với tu sĩ hẳn là không cần ta nói chứ?".
"Tiền bối". - Vương Tuyết Nghi cố điệu thấp thanh minh - "Cúi mong người minh xét. Vãn bối nào dám to gan tự ý xâm phạm nơi ở của người. Sỡ dĩ vãn bối ở đây hoàn toàn đều là do ngoài ý muốn. Trong lúc vãn bối đang săn giết yêu thú thì đột nhiên bị hút vào một truyền tống trận rồi kế đó thì bị đưa tới chỗ này. Vãn bối thật sự là vô tình, tuyệt đối chẳng dám mạo phạm người...".
"Ồ... Nói vậy là ta đổ oan cho ngươi sao?".
"Tiền bối, vãn bối...".
Đưa tay ngăn lại, giọng cười như không, khôi lỗi thú nhân bảo:
"Thôi được rồi, tiểu mỹ nhân, nàng cũng đừng quá khẩn trương. Thật ra ta là một người rất hiểu lý lẽ".
Nói đoạn, dưới sự thao túng của lão nhân trong thạch thất, cỗ khôi lỗi đưa mắt quét khắp người Vương Tuyết Nghi. Cũng chẳng rõ là vô tình hay cố ý, ánh mắt của nó lại dừng một đỗi rất lâu ngay đúng hai vị trí nhạy cảm nhất trên người nàng.
Thiết nghĩ phàm là nữ nhân nào khi bị một người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Huống hồ người đàn ông này lại còn là một tên thú nhân dị loại, hơn nữa nơi mà hắn nhìn chằm chằm lại còn là...
Phải, trong suy nghĩ của Vương Tuyết Nghi thì kẻ đang đứng trước mặt nàng kia là một tên thú nhân thật sự. Nàng không hề biết đó là một cỗ khôi lỗi, càng không biết nó đang được người khác thao túng.
Hiện giờ nàng chỉ biết là vị trí nhạy cảm của mình đang bị người ta nhìn bằng những con mắt thèm thuồng.
Nó thật sự... cực kỳ kinh tởm.
Nếu như lúc này Vương Tuyết Nghi mạnh mẽ hơn, có thực lực cao hơn thì chắc chắc nàng sẽ lập tức đem cặp mắt của kẻ kinh tởm kia móc xuống.
Thế thôi ư?
Chưa!
Nàng còn muốn đem đầu của hắn cắt xuống! Đem thân thể của hắn bầm ra ném cho chó ăn!
...
Đáng tiếc... tất cả vẫn chỉ dừng lại ở nếu.
Hiện thực thì... Vương Tuyết Nghi nàng chỉ là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh nhỏ nhoi. So với đối phương, nàng chẳng khác gì con sâu cái kiến tùy thời đều có thể bị giẫm chết.