Lúc này, thấy được ở Thi Quỷ chỉ là một hình ảnh bất động với cái nhìn chằm chằm vào thân thể Lạc Lâm mà thôi. Có lẽ hắn đang nghĩ cách, để tiếp tục cứu chữa, để cứu vãn, hoặc một điều gì đại loại.
Sự im lặng kia, nó đã kéo dài khá lâu, ít nhất là đối với Lạc Mai Tiên - người vẫn luôn quan sát từng hành động của Thi Quỷ. Kể từ thời điểm đối phương đình chỉ tiếp ứng linh lực và đem hỏa chủng lấy ra khỏi người Lạc Lâm thì thời gian trong mắt nàng càng trở nên nặng nề, chậm chạp.
Là vì lo sợ. Nàng biết là như vậy. Lòng nàng đang cực độ bất an. Dựa vào hành động cùng biểu hiện của Thi Quỷ từ nãy giờ, nàng há lại chưa nhìn ra quá trình kiểm soát huyết dịch đã phát sinh sự cố. Sở dĩ nàng còn đứng đây, tất cả chỉ vì nàng còn hy vọng, hay đúng hơn là vì... nàng đang sợ hãi. Nàng không muốn phải nghe về một thứ gì đó tồi tệ...
Trái với sự lặng thinh của Thi Quỷ, lúc này đây lòng nàng đang nổi sóng. Sự thật là nàng đã rất kiềm chế mới có thể giữ được bình tĩnh, chí ít là trên gương mặt. Dẫu vậy, đôi tay thì lại là nơi mà nàng không thể kiểm soát được. Chẳng rõ từ khi nào mà chúng đã siết chặt, và lúc này thì máu cũng đã bắt đầu chảy xuống.
Những tiếng "tách tách" đơn điệu cứ nối nhau vang lên, tương ứng với số lần máu rơi. Một, và nhiều, chúng nhiễu xuống từ tay Lạc Mai Tiên nàng rồi đọng thành vũng, lan dần ra xung quanh, trên nền nhà...
...
Lạnh lẽo, nặng nề kèm theo chút vị tanh nồng của máu, đấy là bầu không khí của "Đông" phòng hiện tại. Hết thảy như đang báo hiệu rằng một điều gì tồi tệ đang sắp xảy ra.
Nó sẽ bắt đầu bằng gì đây? Một cái chết ư?
"Không... Sẽ không...".
Đó là tiếng lòng phủ định của Thi Quỷ. Hắn không chấp nhận một kết thúc thế này. Hắn không cam lòng từ bỏ và đón nhận theo kiểu như vầy.
Ánh mắt dần trở nên kiên định, đến độ quyết liệt, Thi Quỷ ngó sang Lạc Mai Tiên vẫn đang siết chặt tay bên kia, bất ngờ cất tiếng:
"Ta cần chạm vào thân thể nàng ấy, từ đầu đến chân".
Tuy chỉ là một câu ngắn gọn, nội dung lại khá tế nhị, thế nhưng ngữ khí thì phải gọi là cực kỳ nghiêm túc. Thi Quỷ, hắn quả không hề đùa giỡn mà thực sự đang yêu cầu một cách nhất thiết.
Chỉ là yêu cầu này của hắn, nó quá nhạy cảm rồi. Lạc Lâm nói thế nào cũng là nữ nhân, một vị công chúa, dù thực tế chỉ mới tám tuổi nhưng hình hài thì đã là một đại cô nương, nếu để một nam nhân xa lạ như hắn đụng chạm vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Lại nói, theo lời hắn thì đụng chạm lại không chỉ một hay vài chỗ mà là... từ đầu đến chân.
Từ đầu đến chân? Đây khác nào nói cả những nơi riêng tư nào đó của Lạc Lâm cũng sẽ bị hắn đụng chạm?
Nếu là lúc nãy, trước khi bắt đầu, Lạc Mai Tiên nếu nghe được yêu cầu này chắc chắn là đã nổi giận, không đánh không mắng thì cũng sẽ tận lực truy vấn. Nhưng còn bây giờ, phản ứng của nàng đã có nhiều sai biệt.
Thời điểm nghe xong yêu cầu của Thi Quỷ, thần sắc Lạc Mai Tiên đúng là có biến đổi, tuy nhiên, thay vì tức giận thì bộc lộ ra ngoài lại là một loại cảm xúc khác. Nó khá phức tạp.
Ngờ vực, đắn đo, do dự,... Lạc Mai Tiên nàng đã như thế. Nhưng rồi cuối cùng, rốt cuộc thì nàng cũng phải lựa chọn.
Sau một đỗi nhìn chằm Thi Quỷ, nàng hồi đáp bằng hai chữ ngắn gọn: "Làm đi".
Và như vậy, Lạc Mai Tiên đã ưng thuận. Âu cũng hợp lẽ. Dẫu sao thì trong trường hợp hiện giờ nàng đâu còn lựa chọn nào tốt hơn được nữa.
Tất nhiên, Thi Quỷ cũng thừa hiểu điều đó. Sự đồng thuận này hắn đã sớm dự liệu, thậm chí là cả trước khi đưa ra yêu cầu. Hướng Lạc Mai Tiên nói qua đơn giản chỉ là hình thức vậy thôi.
...
Đã có sự đồng thuận từ chính miệng Lạc Mai Tiên nên chẳng có lý do gì để phải trì hoãn thêm nữa, Thi Quỷ lập tức chuyển dời ánh mắt, lần nữa đem nó đặt trên người Lạc Lâm.
Âm thầm hít sâu, hắn thoáng điều chỉnh trạng thái bản thân trong giây lát rồi nhanh chóng tiến hành ý định, cũng là giải pháp sau cùng để cứu lấy Lạc Lâm, và cả bản thân mình.
Cánh tay nhẹ nâng, hắn hợp ngón trỏ và ngón giữa thành chỉ, điểm thẳng lên trán Lạc Lâm, cố định một lúc thì bắt đầu kéo xuống phía dưới.
Qua mũi, sang má, xuống cổ rồi ngực, bụng, theo sự di chuyển của Thi Quỷ, một đường màu đỏ nối liền từ trán xuống bụng dưới cũng dần hình thành. Đường màu đỏ này, nó dĩ nhiên không phải máu, không phải một vết cắt. Nó chỉ đơn giản là lộ tuyến linh lực được Thi Quỷ dẫn động và làm sáng lên bằng thủ đoạn nào đó mà thôi.
Ý định của Thi Quỷ là gì thì quả chưa rõ, tuy nhiên có một điều chắc chắn là việc dẫn động linh lực trong người Lạc Lâm, nó sẽ không kết thúc chỉ với một đường như vậy. Thực tế, những đường màu đỏ khác cũng đã nhanh chóng được hình thành.
Sau trán với hai đường đối xứng, ngón tay Thi Quỷ liền đổi chỗ, vị trí thì chính là lòng bàn tay. Lần lượt tay trái rồi đến tay phải, hệt như trước đấy, hai lộ tuyến mới lại sáng lên, điểm kết thúc vẫn là ngay tại bụng dưới của Lạc Lâm.
Tay xong, Thi Quỷ lần nữa di chuyển, khởi điểm từ lòng bàn chân, hắn kéo lên một đường nối liền với tụ điểm phía trên...
Cứ thế, trán, tay, chân rồi lưng, ngực, bụng, hết một đường lại đến một đường, các lộ tuyến liên tục sáng lên. Theo đó, linh lực trong người Lạc Lâm cũng vận hành y hệt.
Thi Quỷ, hắn đây là đang muốn làm gì?
Những gì Thi Quỷ đang làm, nó quả chẳng giống như đang cứu chữa gì cả. Đem linh lực của một người vận hành theo lộ tuyến khác, nếu bảo cứu chữa chi bằng nói là hắn đang trợ giúp đối phương tu luyện hay một thứ nào đấy tương tự thì đúng hơn.
Lạc Mai Tiên thực sự đang cảm thấy hoài nghi. Đối với hành động của Thi Quỷ, thú thật là nàng không hiểu gì hết. Nàng không liên hệ được giữa các lộ tuyến phức tạp kia và việc cứu chữa muội muội mình.
Lại một lần nữa, lại một điều nữa mà nàng không hiểu. Thi Quỷ, hắn lại tiếp tục nằm ngoài tầm kiểm soát...
...
Chỉ là một tên tu sĩ Linh châu cảnh vậy mà có thể hết lần này tới lần khác qua mặt được nhân vật cấp chân nhân Linh anh cảnh, Thi Quỷ quả đã có thừa lý do để tự tán dương, hoặc đơn giản là cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không, trong lòng hắn chẳng có loại cảm xúc nào như thế hết. Trước đã không có, nay lại càng không.
Mà sự thật thì lúc này hắn làm gì có thời gian để nghĩ về mấy thứ vô bổ ấy chứ. Hắn đang phải tập trung để trợ giúp Lạc Lâm tu luyện.
Không lầm, đích thị là tu luyện. Thoạt nghe có vẻ sai lệch nhưng thật ra thì nó vẫn đang hướng đến cùng một điểm. Mục đích sau cuối vẫn như cũ là cứu lấy Lạc Lâm, chẳng có gì thay đổi cả.
Lộ tuyến linh lực mà hắn đang giúp Lạc Lâm vận hành kia, nó không phải dựa theo một công pháp bình thường mà chiếu theo một công pháp rất khủng bố và đáng sợ. Và tên của nó là... "Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công".
Đúng vậy! Nó chính là công pháp mà Ma Bôi đã tiêu tốn trăm vạn năm để sáng tạo ra, cũng là công pháp mà Thi Quỷ hắn đang tu luyện.
Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, công pháp này, hiện tại chỉ có nó mới đủ khả năng để xoay chuyển tình thế, giúp Thi Quỷ hắn cứu lấy Lạc Lâm, cứu lấy bản thân cùng những toan tính của hắn.
Trợ giúp Lạc Lâm tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công không phải hành động tùy tiện mà đã trải qua sự suy tính có cơ sở của Thi Quỷ.
Lúc nãy, hắn không thể hoàn thành việc kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết trong người Lạc Lâm chẳng phải do hỏa chủng và Linh Lung Đồng Ngọc Công của hắn bị thua thiệt mà là bởi Tiên Linh Chi Huyết quá cực đoan và khó lường. Mạnh mẽ áp chế sẽ làm nó tự hủy còn tiến hành từng bước thì thời gian lại không cho phép. Tiên Linh Chi Huyết, nó có hậu trường. Bằng việc sử dụng tuổi thọ của Lạc Lâm, nó sẽ đưa cuộc giao tranh kéo dài vượt quá giới hạn cuối cùng. Và khi đó, Lạc Lâm sẽ chết vì hao tận thọ nguyên.
Như vậy, vấn đề ở đây là làm thế nào để kiểm soát được Tiên Linh Chi Huyết mà vẫn có thể bảo toàn, hoặc ít nhất là giữ được một lượng thọ nguyên nhất định cho Lạc Lâm. Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì mọi thứ đều sẽ kết thúc tốt đẹp.