"Không nói thì thôi".
Khẽ lầm bầm một câu, Vương Chi đổi chủ đề:
"Sư phụ, người tới tìm ta chi vậy?".
"Cũng không có gì, định đến trợ giúp ngươi một chút thôi".
"Sư phụ". - Vương Chi nhìn Lăng Mị như thể nhìn một thứ gì đó lạ lẫm - "Vừa rồi có phải người nói là tới trợ giúp ta không?".
"Ừ".
Có được cái gật đầu xác nhận của nàng, Vương Chi không nói hai lời, lập tức mang theo tiểu Tuyết Linh Xà nhanh chóng rời đi. Từ sáng đến giờ hắn đã chiến đấu với đám cây hoang cây dại kia rất mệt a.
"Khoan đã".
Vương Chi còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Lăng Mị kêu lại. Tâm tình nhất thời chùng xuống, hắn quay mặt lại, nói:
"Sư phụ, còn chuyện gì nữa sao?".
"Công việc còn chưa làm xong mà ngươi tính bỏ đi đâu?".
Vương Chi làm ra bộ dạng đau khổ: "Sư phụ, ta đã dọn dẹp từ sáng đến giờ rồi. Ta thật là mệt lắm. Việc còn lại người làm nốt đi, chẳng phải người bảo là tới trợ giúp ta sao?".
Mặc dù dáng vẻ của Vương Chi hiện giờ trông cũng khá đáng thương, thế nhưng với Lăng Mị thì dường như nó lại chẳng có ý nghĩa gì mấy. Nàng thản nhiên bảo:
"Đúng là vừa rồi ta có ý định tới giúp ngươi, tuy nhiên...". Cố ý dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "... bây giờ ta nghĩ lại rồi. Ta thấy công việc dọn dẹp chặt cây chém đá này rất có lợi cho việc tập luyện Lưu Tinh Chỉ của ngươi, hơn nữa lại còn có thể giúp ngươi cường thân kiện thể, phát triển tứ chi, phát huy trí tuệ... Tóm lại là nó rất rất có ích với ngươi, vì vậy... Vương Chi, ngươi tiếp tục dọn dẹp đi".
"Sư phụ à, ta... ta cảm thấy thân thể ta rất khỏe mạnh, Lưu Tinh Chỉ cũng đã rất thành thục rồi, không cần phải tập luyện thêm nữa đâu...".
"Ngươi nói thật không?".
Vương Chi lập tức gật mạnh một cái. Truyện được tại TruyenCv[.]Com
"Ồ, thế sao? Vậy để ta kiểm chứng nhé". - Lăng Mị mỉm cười, tặng cho Vương Chi một cái nhìn trìu mến - "Nếu ngươi chịu được một nấm đấm của ta thì ta sẽ tin tưởng ngay".
Vừa nghe tới hai chữ "nấm đấm" kia, Vương Chi tức thì thụt lùi lại mấy bước. Đây không phải lần đầu tiên sư phụ nói như thế với hắn, tất nhiên cũng không phải hắn chưa từng nếm qua mùi vị nấm đấm của nàng. Nó thật sự là rất đau đấy! Còn nhớ cách đây năm ngày, cũng với cái nhìn trìu mến này, nàng đã cho hắn một đấm có thể gọi là "quỷ khốc thần sầu", kết quả là hắn bị thổi bay cả một đoạn dài, đầu cắm xuống đất và phải nằm dưỡng thương ba ngày mới khỏi.
Sư phụ hắn, nàng là người không có lương tâm và cũng chẳng có lòng thương xót như người ta đâu!
Thấy Vương Chi không có ý định hồi đáp, Lăng Mị chủ động lên tiếng:
"Sao hả? Vương Chi, thân thể của ngươi có khỏe mạnh không? Lưu Tinh Chỉ của ngươi có thành thục không?".
Vương Chi gật đầu, kế đó thì lại lắc đầu. Cử chỉ ấy của hắn có thể nói là quá khó để hiểu được. Đây là một câu trả lời lưỡng lự và nó khiến cho Lăng Mị rất không hài lòng.
"Ngươi gật đầu rồi lại lắc đầu, như vậy rốt cuộc là ý gì? Còn không nói là cho ngươi một nấm đấm thật đấy".
Lần này thì Vương Chi không gật mà cũng chẳng lắc nữa. Sau khi trong lòng thầm hô "Ức người a! Hiếp người a! Côn đồ a!" thì Vương Chi ngoan ngoãn nói:
"Sư phụ, ta nghĩ lại rồi, hình như là thân thể ta vẫn chưa được khỏe mạnh lắm, Lưu Tinh Chỉ cũng hình như là chưa được thành thục lắm".
"Vương Chi, ngươi nói thật lòng đấy chứ? Ta xem nét mặt ngươi không được tốt lắm nha".
Biết là sư phụ còn chưa chịu buông tha mình, Vương Chi đành phải cố nặn ra một nụ cười:
"Sư phụ, những lời ta nói đều là... đều là thật lòng".
Nhìn vào nụ cười như mếu nọ của Vương Chi, Lăng Mị gật gù: "Ừm, mặt mày phải tươi tỉnh lên như vầy mới được chứ".
Chỉ sang đám cây cối nằm chất chồng xung quanh, nàng bảo:
"Ngươi tiếp tục dọn dẹp đi. Để cho quang cảnh Động Lăng Ba chúng ta trở nên tươi đẹp như ý ngươi thì phải chăm chỉ vào. Sau khi dọn dẹp xong thì chúng ta còn phải đào ao xới đất, trồng hoa cắt cỏ, nuôi dưỡng linh thực linh trùng,..., tóm lại là còn rất nhiều việc phải làm. Vương Chi, tất cả đều trông cậy vào ngươi đấy".
Trông vào ta?
Vương Chi thật rất muốn mở miệng nói một câu: "Động Lăng Ba cũng không phải của ta a!".
Bóc lột! Đây chính là bóc lột! Trắng trợn bóc lột!
Hắn chưa từng thấy có vị sư phụ nào như sư phụ mình, không chỉ không dạy đã đành, đằng này lại còn đem hắn đày ải... Mà nói vậy thì có vẻ cũng hơi oan cho nàng, ngẫm lại thì nàng đã chỉ dạy hắn nhiều đấy chứ. Ví như cái gì Mượn đạo, cái gì mượn mà không trả, cái gì là đỉnh cao, là nghệ thuật vay mượn...
Sư phụ của hắn đúng là khác người, đúng là không giống người!
Chuyển tầm mắt sang đám cây cối chất chồng kia, Vương Chi âm thầm cảm thán:
"Chỉ vì mấy lời nói a...".
Nửa tháng trước, khi đến Hồng Vân Động của nhị sư tỷ Nguyễn Oánh vay mượn, trong lúc vô tình hắn đã khen cảnh vật ở đấy và chê bai quang cảnh của Động Lăng Ba; ấy vậy mà sư phụ hắn lại để bụng mãi, kết quả là bắt hắn phải cong lưng ra dọn dẹp cho nàng, bảo là "Muốn đẹp thì phải dọn dẹp".
Dọn dẹp? Sao nàng không ra dọn chứ? Với tu vi của nàng thì chỉ vài đường là xong rồi. Nàng rõ ràng là đang cố tình đày ải hắn mà.
"Vậy mà lúc đó lại nói mình không phải người nhỏ mọn, hứa là sẽ không trách phạt... Lời của nữ nhân vẫn là đừng nên tin a".
...
...
Thiên Đan Phong, Đạm Tình Cư.
Trời đã cuối thu, gió lạnh và khô hơn. Ban ngày còn dễ chịu chứ ban đêm thì lạnh phải biết. Dưới thời tiết này, thiết nghĩ chẳng có mấy người thích đi dạo về đêm, nhất là khi trăng đã lên cao. Nhưng đó chỉ là đối với con người bình thường, Hoàng Nữ Tú Anh thì khác: nàng không những đi dạo mà còn là một mình.
Nàng có lạnh không ư? Có đấy. Tất nhiên chẳng phải cái lạnh vì gió, vì thu. Nàng lạnh vì cô đơn. Phải, nàng đang cảm thấy cô đơn.
Sau khi dạo quanh một vòng Đạm Tình Cư, Hoàng Nữ Tú Anh đến chỗ hồ nước, nơi trước kia Vương Chi vẫn hằng ngày tu luyện. Nhìn bầy cá phát ra những tia sáng yếu ớt bơi qua bơi lại trong hồ, nàng lẩm bẩm:
"Cá à cá, ngươi nói xem phụ thân ta bây giờ thế nào? Người có thực hiện được việc mà người muốn làm không? Đối với người, đại nghiệp kia quan trọng như vậy sao? Còn hơn cả con gái người ư...?".
Không ai đáp lại nàng. Dĩ nhiên, cá đâu biết nói. Và chúng cũng chẳng thể hiểu được nỗi lòng của nàng.
Vậy ai sẽ hiểu giùm nàng đây?
Hoàng Nữ Tú Anh không biết. Nàng chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ nỗi cô đơn của mình với ai cả.
Để làm gì chứ?
Nhẹ lắc đầu với nụ cười buồn bã, Hoàng Nữ Tú Anh đang định nói tiếp với lũ cá thì thần sắc chợt đổi. Có người tới.
Đứng dậy nhìn người kia, nàng lên tiếng:
"Sư phụ".
"Tú Anh, có tâm sự sao?". - Khẽ gật đầu, Lăng Tố hỏi.
Hoàng Nữ Tú Anh cũng không giấu giếm: "Con đang nghĩ đến phụ thân".
Nghe vậy, nét mặt Lăng Tố nhất thời trầm xuống. Thầm thở dài, nàng đưa tay kéo Hoàng Nữ Tú Anh ngồi xuống cạnh hồ, hồi lâu mới bảo:
"Đừng quá lo lắng. Hãy tin là phụ thân con sẽ không xảy ra chuyện gì. Ông ấy... vẫn còn có con...".
Còn có mình sao?
Thật lòng thì Hoàng Nữ Tú Anh không chắc về điều đó lắm. Phụ thân nàng, ông ấy... muốn hoàn thành đại nghiệp.