“Phản bội”, hai chữ này nếu xét kỹ thì cũng không quá. Vương Chi chẳng nói làm gì, dù sao hắn đã lưu lạc bên ngoài, hơn nữa còn là bị tộc nhân truy đuổi. Nhưng Na Trát thì khác, nàng trưởng thành tại Thiên Nguyệt Ma Giới, lớn lên trong sự che chở của bộ tộc, hôm nay tha cho Vương Tuyết Nghi không nghi ngờ đã đi ngược lại với quy định và lợi ích của dòng họ Sa Đài, của toàn thể tộc nhân Kim Nguyệt Tu La. Tuy hiện giờ nàng cũng như Vương Chi, đều là tội nhân của bộ tộc, thế nhưng tình cảm thì vẫn còn đấy, há có thể không màn đến. Huống hồ việc nàng chống lại bộ tộc, tất thảy đều chỉ vì muốn bảo vệ Vương Chi, muốn hoàn thành sự ủy thác của tỷ tỷ chứ chẳng phải do bất mãn hay là có oán hận gì với tộc nhân. Nếu có oán thì cũng là oán tên tiểu nhân đê hèn đã đẩy tỷ tỷ nàng vào cảnh đọa đày sống không bằng chết kia thôi…
Tâm tư của Na Trát, Vương Chi dù không tường tận hết thì cũng hiểu được đôi ba phần. Hắn biết lời thỉnh cầu của mình, đối với nàng là một điều khó khăn. Nhìn vào thái độ của nàng từ nãy giờ thì cũng đoán ra được. Thiết nghĩ nếu không vì hắn là cháu của nàng, không vì trong lòng còn có chút áy náy, chắc hẳn là nàng sẽ chẳng đồng ý mà bỏ qua cho Vương Tuyết Nghi như vậy. Thú thật thì đối với vị tứ a di này, Vương Chi hắn cũng ít nhiều cảm kích. Chuyện hôm nay và cả chuyện trước đây…
“Cảm ơn ngươi, a di”.
Sau tất cả thì Vương Chi đã đem mọi thứ gói gọn lại trong một câu như thế. Đơn giản, ngắn gọn nhưng thật lòng. Cảm xúc chân thành vốn là không cần tô vẽ.
Và… Na Trát hoàn toàn thấu hiểu điều đó – tâm ý của hắn. Chỉ là nàng không thích lắm. Nàng không cần hắn phải thành tâm cảm kích mình như vậy. Đơn giản là bởi… nàng vốn chẳng đáng được nhận.
Vừa rồi đúng là nàng có hứa nếu như Vương Chi đáp ứng đối xử tốt với Mộ Thiên Thù thì nàng sẽ bỏ qua cho Vương Tuyết Nghi, thế nhưng nó cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ chẳng đá động gì đến cô gái kia a.
Một công pháp xếp vào hàng tuyệt mật của bộ tộc thì há có thể để cho ngoại nhân như Vương Tuyết Nghi nắm giữ?
Mạng của Vương Tuyết Nghi nàng có thể tha, tu vi và thần trí nàng có thể để nguyên, thậm chí kể cả một cộng tóc của đối phương nàng cũng có thể không động vào, tuy nhiên, nàng không hứa là sẽ hoàn toàn bỏ qua. Ít nhất thì nàng muốn Vương Tuyết Nghi phải nằm trong sự kiểm soát của mình. Và điều này thì lại rất đơn giản, bất quá một bản khế ước mà thôi.
Đúng vậy, dự định của Na Trát chính là sẽ cùng Vương Tuyết Nghi ký kết một Linh Hồn Khế Ước. Với nó, nàng có thể kiểm soát được mọi thứ, dù cho Vương Tuyết Nghi có đem Bách Biến Thiên Ma Công luyện đến tận cùng đi nữa thì cũng chẳng việc gì cả, đối phương tuyệt không dám làm ra hành động ngu ngốc nào ảnh hưởng đến lợi ích của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La được.
Tất nhiên là dự định này Na Trát sẽ không đề cập với Vương Chi, hoặc ít ra bây giờ là vậy. Tuy rằng nàng chẳng có ý định sai khiến hay gây bất lợi gì với Vương Tuyết Nghi nhưng về bản chất thì vẫn là đem đối phương nắm giữ, để cho Vương Chi biết mà nói… tin chắc sẽ không có gì hay ho.
“Thôi thì cứ miễn cưỡng nhận lời cảm ơn này của hắn vậy”.
Đem một chút áy náy ném ra sau đầu, Na Trát chuyển hướng câu chuyện:
“Cốt Đãi, thứ muốn thấy ngươi đã thấy được chưa?”.
Trước câu hỏi đột ngột của nàng, Vương Chi im lặng trong giây lát rồi khe khẽ lắc đầu.
Nhận được cái lắc đầu của Vương Chi, trong lòng Na Trát không khỏi thở dài.
“Ngươi định sẽ tiếp tục tham gia cho đến hết đại hội sao?”.
“Không”.
Nghe xong, ánh mắt Na Trát liền hiện lên một tia nghi hoặc:
“Ngươi không muốn nhìn thấy thứ gì đó nữa ư?”.
Lần này Vương Chi không trả lời, đáp lại chỉ là một cái nhếch môi yếu ớt khó hiểu. Kế đấy, hắn xoay người hướng về phía cửa phòng, được chừng năm hay sáu bước chân gì đó, hắn chợt lên tiếng:
“Trước khi rời khỏi đây, ta muốn đi gặp nàng…”.
...
…
Mười phút trước đó.
Vạn Kiếm Môn, chỗ ở của Yêu Tông.
Trong khi Vương Chi cùng Na Trát đối thoại thì tại đây, bên trong căn phòng rộng rãi và xa hoa hơn, một cuộc đối thoại qZKGnrK khác cũng đang diễn ra. Có điều… nó hơi đặc biệt. Thay vì hai, ba hay bốn thì cuộc đối thoại này chỉ có duy nhất một người. Nó là một màn độc thoại. Và người trình diễn thì chẳng phải ai xa lạ, chính là Trung Liên Tiên Tử - Lăng Tố.
Giữa không gian khép kín, nàng hết đi qua rồi đến đi lại, đứng rồi ngồi, những bước chân hết chậm rồi nhanh… Tất cả chúng đều như muốn nói lên rằng… nàng đang hoang mang khó nghĩ.
“Vương Chi”, đó là nguyên nhân cho những cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí nàng lúc này.
Là thực lực tiếp cận Thiên hà cảnh?
Là một chiêu Phẫn Vi Thiên Hạ làm người kinh tâm động phách?
Là vì một câu nói.
“Thân phận vương tử này… ta… tiếp nhận”.
Câu nói ấy, nó cứ mãi vây lấy nàng. Không thể thờ ơ.
“Vương Chi… tại sao?”.
Tựa đầu vào khung cửa, Lăng Tố tự mình lẩm bẩm.
“Những chuyện ngươi làm, ta thật tình không hiểu gì hết…”.
“… Ngươi lạ lẫm quá… đến mức làm ta sợ hãi… Nếu lúc đó ta mở miệng cầu xin Hoàng Thiên Hóa, liệu ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Có bỏ qua Cố Hồng Nhan, bỏ qua thân phận vương tử kia không?”.
…
“Vương Chi… trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không?”.
…
“Kỳ hạn ba mươi năm đã chỉ còn lại mười năm nữa thôi… Tại sao ngươi vẫn chưa đến tìm ta…? Tại sao lại không chịu nói gì với ta, dù chỉ một câu…? Tại sao…?”.
“Ta đã chờ ngươi hai mươi lăm năm rồi… đã chờ ngươi hai mươi lăm năm rồi… Ta… thật sự rất mệt mỏi…”.
…
Cứ như thế, Lăng Tố đắm mình trong những câu hỏi, những hoài niệm, những cảm xúc hỗn loạn đến mơ hồ, chẳng còn nhận ra hình hài dáng vẻ…
… Tận khi… màn đêm buông xuống.
Chẳng rõ tự bao giờ những cánh cửa đã mở, khung đã trống. Từ bên ngoài, nơi cao ấy, ánh trăng đang chiếu xuống, êm dịu, nhè nhẹ…
Những tia sáng dịu êm kia, chúng xuyên qua mây, vượt qua gió, đi qua từng kẽ tay và cuối cùng thì dừng trên gương mặt ưu buồn của Lăng Tố... Nàng hoàn toàn cảm nhận được.
Đôi mắt nàng từ từ khép lại, cả năm ngón tay đang che trước mặt cũng chầm chậm buông xuống…
Sau hai, cũng có lẽ là ba, những đơn vị thời gian được gọi bằng phút, đôi mắt Lăng Tố dần hé mở…
Trăng… đã rõ hơn rồi.
Nhìn nó một lúc, nàng nhếch môi khẽ giọng:
“Ta phải đi gặp hắn…”.
…
Và như thế, giữa màn đêm bao phủ, dưới ánh trăng soi đường, Lăng Tố thầm lặng bước đi…
Trùng hợp thay, từ một nơi khác của Vạn Kiếm Môn, có một kẻ cũng đang có cùng ý định.
Vương Chi, hắn cũng đang muốn tìm nàng.
…
Và… chẳng mấy chốc, họ đã chạm mặt nhau.
Vương Chi hay là Lăng Tố, cả hai đều chẳng ai lên tiếng. Họ đứng đấy, nhìn nhau trong im lặng, để rồi sau đó… lại lần nữa bước đi.
Là chân ai đã nhấc lên trước, Lăng Tố hay Vương Chi?
Không biết được. Có lẽ là cùng nhau.
…
Sau vài phút, sau một quãng đường, cả hai cuối cùng cũng dừng lại.
Là hậu sơn của Vạn Kiếm Môn.
Hệt hôm qua và hôm kia, hôm nay nơi này vẫn vắng vẻ như cũ. Rất tĩnh lặng.
…
Vương Chi và Lăng Tố, hai con người, mỗi kẻ một tâm tư, sau hai mươi lăm năm dài, giờ phút này rốt cuộc họ cũng đã đứng chung một chỗ, tại một nơi, trong một khoảng cách thật gần, chỉ vài bước chân.
Giống như khi nãy, hiện giờ họ cũng chẳng nói với nhau câu nào, dù rằng đã đứng đây được một đỗi. Bọn họ... thậm chí còn không nhìn mặt đối phương lấy một lần. Nơi mà đôi mắt họ đang hướng đến là trời cao, là đêm tối, là ánh trăng… Những thứ thật gần, cũng thật xa.
Lăng Tố sao còn chưa rõ chứ Vương Chi, hắn có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều lời muốn nói. Hai mươi lăm năm dài ôm lấy đau thương và oán hận, tâm sự trong lòng… thế nào có thể ít được đây?
Ấy vậy mà… lạ lùng thay, lúc này hắn lại không biết mình phải hỏi như thế nào, nên nói từ đâu.