Trời hiện đã về đêm, gió lạnh và khô đi nhiều. Giữa chốn núi rừng hoang vu tĩnh mịch, tại một góc nhỏ của Tường Linh Sơn - ngọn núi nằm cách Chu Nga Sơn khoảng độ ba trăm dặm về phía đông - có một thạch động đơn sơ vừa được khai mở chưa lâu.
Thạch động này, nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, rộng chừng vài mươi thước có lẻ, bề mặt nhiều nơi đất đá còn chưa được dọn, nhìn qua khá là bề bộn ngổn ngang.
Lúc này, ở giữa thạch động đơn sơ tạm bợ, một cô gái đang kê mông ngồi trên đá bằng, hai tay chống cằm, dáng vẻ trầm tư thấy rõ.
Cô gái, nàng hẳn là đang có điều phiền muộn trong lòng.
...
"Ài...".
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô gái nọ cuối cùng cũng thôi nghĩ ngợi, buông tiếng thở dài một hơi. Thở xong thì nàng đứng dậy, dời gót bước sang vách đá ở phía đối diện, nơi có người vẫn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần từ nãy giờ.
"Nghinh Tử tỷ". - Giọng ngập ngừng, cô gái cất tiếng.
Và hồi đáp... là im lặng. Nghinh Tử - đối tượng trong câu nói của nàng - không hề có phản ứng gì cả.
Thấy nàng như vậy, cô gái, cũng tức Lạc Lâm mím nhẹ đôi môi, thoáng chần chừ rồi cố thử thêm lần nữa: "Nghinh Tử tỷ".
...
"Coi bộ Nghinh Tử tỷ không có ý định trả lời ta...".
Sau hai lần hé môi cất tiếng mà vẫn chưa thấy Nghinh Tử ư hử gì, Lạc Lâm âm thầm chán nản, đành quay lưng bước trở về chỗ cũ, thôi không hỏi nữa.
Đoạn đường ngắn ngủi, lẽ ra nàng rất nhanh liền có thể trở lại phiến đá bằng mình đã ngồi ban nãy, thế mà không, sự trở về này đã bị chậm trễ đi rất nhiều. Lạc Lâm, nàng đã đổi hướng đi, thay vì tiến thẳng về phiến đá bằng của mình như ý định ban đầu thì giữa chừng đôi chân nàng bỗng chợt rẽ sang hướng khác, tiếp cận một người khác.
Lại nói, người mà Lạc Lâm vừa mới tiếp cận này đây, nàng ta cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị kẻ đã khơi mào cuộc chiến với Diệp Lang Khải cùng đám thủ lĩnh đạo tặc Thác Ban, Nguyên Trực: Độc Nhãn Âm Cơ.
Hiện giờ tình cảnh của Âm Cơ chừng như khá tệ. Mặt mày tái nhợt, toàn thân bất động, đấy là cái vẻ bên ngoài của nàng. Trông bộ dạng thì hẳn nàng đã bị thương, hơn nữa thương tích xem ra còn không nhẹ...
...
"Xuy... Ngươi còn hôn mê hả?".
Ngay sát bên cạnh Âm Cơ, Lạc Lâm đã vừa mới hạ mình ngồi xuống. Mấy lời vừa rồi chính là từ miệng nàng phát ra.
Trong tư thế ngồi chồm hổm nọ, bằng đôi mắt to tròn khả ái, nàng hiếu kỳ quan sát nữ nhân đang nằm trước mặt. Từ mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt kiều diễm cho đến vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi tròn trịa, bất kể là vị trí nào thì cũng đều được nàng ngó qua, nhưng lưu lại lâu nhất, chăm chú kỹ lưỡng nhất thì chắc chắn vẫn là nơi ngực Âm Cơ.
Không thể không công nhận, cái chỗ này của Âm Cơ, nó quả thực rất có sức hấp dẫn ánh nhìn người khác. Càng lạ thì càng thu hút, câu nói ấy quả chẳng sai bao giờ.
Mặc dù ở đây là ma giới, những kẻ có tướng mạo kỳ lạ đích thực rất nhiều, tuy nhiên, Âm Cơ thì lại là một phạm trù khác.
Ma giới có ma nhân, ma nhân chia thành chủng tộc, vượt trên tất cả chủng tộc thì là đại ác ma. So với ba tầng lớp thấp hơn bên dưới là cao đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc và hạ đẳng ma tộc thì đại ác ma đã hoàn toàn tách biệt. Địa vị của đại ác ma, nó không chỉ đơn thuần là cao hơn mà ý nghĩa còn khác đi rất nhiều.
Tại đây, ma giới này, người ta chẳng mấy khi đem so sánh giữa đại ác ma với các tầng lớp ma nhân bên dưới. Lý do? Rất đơn giản: không có tư cách. Hạ đẳng ma tộc chỉ là hạng mạt rệp, trung đẳng ma tộc dù tốt hơn cũng bất quá con sâu con bọ, còn đối với ma tộc cấp cao đẳng... dễ nghe một chút thì là lực lượng trọng yếu trong hàng ngũ các thế lực, khó nghe mà nói thì bọn họ cũng chẳng hơn gì những con chó biết nghe lời.
Dù là Đà Lan Giới hay là một giới diện ma giới nào khác, tất thảy đều y chang như vậy, duy chỉ có đại ác ma mới thực sự là ma nhân chân chính, các chủng tộc thấp hơn bên dưới hoàn toàn không có tư cách để đứng chung.
Như muôn vạn người khác, trong nhận thức của mình, Lạc Lâm cũng nghiễm nhiên tiếp nhận tư tưởng ấy. Cái "lạ" mà nàng thấy ở Âm Cơ, nó là sự so sánh thuộc riêng tầng lớp đại ác ma chứ chẳng phải gộp chung toàn bộ các chủng tộc ma giới vào để so. Bởi nếu mà so sánh như thế thì sẽ không có gì gọi là lạ nữa cả. Phải biết hai tầng lớp ma nhân dưới cùng là trung đẳng và hạ đẳng có rất nhiều chủng tộc sở hữu hình dạng cổ quái a. Hai đầu bốn tay này, năm tai bảy lỗ mũi này, ba con mắt tám cái cẳng này,..., thực sự là nhiều lắm.
Âm Cơ thân là một đại ác ma, vậy nên địa vị của nàng vốn dĩ đã hoàn toàn tách biệt, tuyệt không thể đánh đồng với những ma nhân cấp thấp kia được. Nếu hình hài cổ quái của những ma nhân cấp thấp kia chỉ bộc lộ cho người khác biết sự thấp hèn của bản thân thì nét "lạ" hiện hữu ở Âm Cơ lại giúp nàng trở nên đặc biệt và cuốn hút hơn. Một bên khiến người chán ghét còn một bên thì làm người yêu thích, xem như cũng là bất công vậy.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng nên nói lại, tại thế giới lấy vũ vi tôn, nơi mà cá lớn nuốt cá bé này thì bất công vốn đã là điều tất yếu.
Công bằng ư? Bất công đôi khi cũng chính là công bằng. Và kẻ yếu, bọn họ phải chấp nhận sự "công bằng" ấy, bất kể có nguyện ý hay không.
Bác bỏ, phản kháng? Tât nhiên là có thể. Nhưng, để làm gì?
Ở đây là thế giới cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua. Tại cái thế giới đầy rẫy mưa máu gió tanh này, những kẻ yếu đuối dù có gộp lại bao nhiêu đi nữa cũng vẫn chỉ là kẻ yếu đuối, đấu tranh mà nói... thật chẳng khác gì hái hoa trong kính, người si nói mộng.
Thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới lật đổ được kẻ mạnh!
...
Trở lại với Âm Cơ, một kẻ thuộc tầng lớp ưu việt của thế giới này.
Như đã nói, tình trạng hiện giờ của nàng quả thực không được tốt đẹp bao nhiêu. Sau trận đánh diễn ra rất đỗi chóng vánh cùng Nghinh Tử trước đó thì nàng hiện đã bị trọng thương. Khá nặng.
Sự thể thành ra như vầy âu cũng hợp lẽ. Âm Cơ tuy nắm giữ Thực Linh uy lực khủng bố có thể giúp nàng dễ dàng diệt sát cường giả Thiên hà đệ bát trọng, đệ cửu trọng, thậm chí đối phó được với cả chân nhân cấp sơ kỳ nhưng đứng trước Nghinh Tử mà nói... Đôi bên thực sự vẫn còn chênh nhau không ít.
Nghinh Tử là ai? Chính thị một chân nhân cảnh trung kỳ, đã tu luyện tới cấp thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng. Chiến lực mà nàng sở hữu, so với những tu sĩ đồng cấp khác thì mạnh hơn rất nhiều, căn bản chẳng phải hạng nhân vật mà Âm Cơ có khả năng chống lại được, cho dù nàng đang nắm giữ Thực Linh trong truyền thuyết đi chăng nữa.
Âm Cơ, nàng lẽ ra nên nhân lúc Diệp Lang Khải và Thi Quỷ giao chiến mà mau chóng rời đi. Tuy chưa biết có thoát được hay không nhưng chí ít vẫn còn cơ hội. Biết đâu vào thời điểm đó thì Nghinh Tử sẽ thả nàng đi cũng không chừng.
Tiếc rằng mọi thứ chỉ còn là giả định. Âm Cơ, nàng đã mất hết cơ hội kể từ giây phút quyết định lưu lại quan chiến rồi. Sự vô tri đã khiến nàng mắc phải sai lầm và sai lầm thì tất phải trả giá. Cơ thể gánh chịu thương tổn, linh lực cùng huyệt đạo bị phong bế, chúng là cái giá mà nàng đã trả.
Chẳng may thay, giá, nó không những "đã" mà còn "sẽ". Thương tổn cùng sự phong bế kia, tất cả vẫn mới chỉ là bắt đầu, những thứ hay ho còn đang chờ đợi nàng ở phía sau. Ví như... điều mà Lạc Lâm đang sắp làm với nàng chẳng hạn.