Theo thời gian trôi, cảnh vật cũng dần thay đổi, và nắng thì liên tục ngã màu. Đậm rồi nhạt, chói chang rồi nhè nhẹ, nóng bức rồi êm dịu,..., hết thảy y như muốn nói rằng: Nắng đang già đi. Nhưng vậy thì sao? Ai sẽ để ý chứ. Thời gian ư? Không. Thời gian là thứ vô cảm. Nó chỉ như những con sóng chẳng bao giờ thôi vỗ, chẳng bao giờ dừng lại. Và cứ thế, nắng chết dần trong lặng lẽ...
Không còn nắng, bầu trời trở nên u tối, dẫu cho muôn vạn vì sao có chiếu xuống đi nữa. Ánh trăng ư? Có đấy, nhưng không đủ để xua đi bóng tối; việc duy nhất nó có thể làm là dẫn lối cho những sinh linh nhỏ bé trên mặt đất, ví như thành viên nhà Dreamess. Họ đã thức giấc và đang bắt đầu cho một đêm mới bằng một bữa tối. Marlene, Theresa, Marlon, Rus.... Không, Rusalka không có mặt.
Ngồi ở đầu hẹp của chiếc bàn dài hơn bốn mét chứa thức ăn cùng những chai rượu màu đỏ, Marlon nhìn thoáng qua Marlene và Theresa đang ngồi phía bên tay phải mình, cất giọng ôn hòa: “Chúng ta dùng bữa thôi“.
“Marlon, chắc là Rusalka đang xuống, chúng ta nên đợi thêm chút nữa đi“. - Marlene đề nghị.
“Marlene, Rusalka thừa biết nhà Dreamess sẽ bắt đầu bữa tối khi nào“.
“Nhưng đây là buổi ra mắt chính thức của em và Theresa; Rusalka đang ở đây, nếu vắng mặt cô ấy thì không hay lắm“.
“Em không cần phải bận tâm nhiều như vậy đâu Marlene. Anh mới là chủ nhân của nhà Dreamess chứ không phải Rusalka“.
“Và bố sẽ lại tống cổ con ra khỏi nhà nếu con dám chống lại ý muốn của bố phải không?“. - Đó là tiếng của Rusalka, cô đã đến.
Nhanh chóng bước xuống cầu thang, Rusalka đi tới bàn ăn và tự kéo cho mình chiếc ghế.
“Ta tưởng là con sẽ không đến“. - Marlon nói.
“Đây là buổi ra mắt của tân phu nhân và tân tiểu thư nhà Dreamess, sao con có thể vắng mặt được chứ“. Quay sang Marlene phía đối diện, Rusalka tiếp lời: “Phải không, phu nhân Cooper?“.
“Cô Rusalka, từ khi bước vào ngôi biệt thự này thì tôi đã không còn mang họ Cooper nữa. Hiện giờ, cũng như cô, tôi là một thành viên của nhà Dreamess và tôi rất vinh dự cũng như sẵn sàng cống hiến vì nó“.
“Ồ, từ bỏ cả dòng họ của mình sao... Hẳn là cô Marlene phải yêu bố tôi lắm nhỉ?“. Đăng bởi: admin